Phòng học của tôi cách phòng học củaKì Ngôn không xa, thế nhưng chúng tôi rất ít chạm mặt nhau. Ở nhà Kì Ngôn rấtngoan ngoãn, tôn trọng tất cả mọi người trong gia đình, biểu hiện tương đối lễphép. Còn ở trường, bởi vì “bài phát biểu” lần đầu tiên đó mà mọi người pháthiện ra rằng Kì Ngôn chẳng phải là một học sinh ngoan ngoãn hay là tấm gươngtốt gì cả. Trong đợt kiểm tra chất lượng lần thứ nhất, Kì Ngôn chỉ đứng thứ 20của lớp. Điều này khiến cho tất cả mọi người đều kinh ngạc. Nhưng tôi thì chẳngngạc nhiên chút nào. Bởi vì xét cho cùng người đỗ đầu chính là Kì Nặc, còn KìNgôn thì đã cả năm nay không đi học, làm sao có thể giành được thành tích tốtnhư vậy?
Nhưng chính bởi vì như vậy nên nhữngcô gái thích Kì Ngôn ngày càng nhiều. Những năm gần đây, những tên con trai chỉchết vì đọc sách không mấy được con gái ưa chuộng. Con gái bây giờ chỉ thíchnhững anh chàng hài hước và láu lỉnh thôi. Vào học mới có hơn ba tháng mà thưtình Kì Ngôn nhận được đã chất đầy thùng rác trong nhà. Tôi và Hạ Đóa Tuyếtngày nào đi học về cũng đều đi ngang qua phòng học của Kì Ngôn, nhìn thấy đámcon gái tụ tập đông nghẹt trước cửa lớp để ngắm Kì Ngôn.
Hạ Đóa Tuyết thăm dò được một vàithông tin về Kì Ngôn, nói rằng anh ấy lúc nào cũng đi một mình, không kết giaovới bạn bè và đã tham gia vào đội bóng rổ của trường, ném bóng cực đỉnh.
Kể lể một tràng giang đại hải xong,Hạ Đóa Tuyết liền kết luận bằng một câu xanh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/loi-the-uoc-em-khong-the-thay-doi/40542/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.