Học kì mới lại bắt đầu. Sau khi ănhết hai miếng bánh mì và uống hết cốc sữa bò, tôi liền lên xe buýt tới trường.Mặc dù nhà có xe hơi nhưng từ trước đến nay tôi vẫn đi xe buýt đến trường bởivì bố không muốn tôi trở nên kiêu ngạo và xa xỉ.
Ngồi trên xe buýt, tôi tự cổ vũ chobản thân mình. Nhớ lại những gì mà Kì Nặc nói, tôi biết mình phải có cái nhìntích cực với cuộc sống mới mong có thể tìm được hạnh phúc cho mình.
Nhìn dòng người tấp nấp đi lại, tôicảm thấy bùi ngùi trong lòng. Tôi đã từng mơ ước có một ngày có thể cùng Kì Nặcđến trường, cùng ăn sáng, cùng đọc sách, cùng bắt đầu cuộc sống mới ở thành phốphồn hoa này. Nhưng mơ ước vẫn chỉ là mơ ước.
Tôi ngẩng đầu tìm tên mình trên bảngdanh sách sắp xếp lớp mới. Nhưng mà học sinh đứng đông quá khiến tôi chẳng nhìnthấy gì cả. Cuối cùng tôi đành đứng tránh sang một bên để đợi đám người kia tảnbớt ra mới vào xem. Đám con gái cười hỉ ha, đám con trai thì náo loạn hếtcả….đây chính là ngôi trường mà tôi lại phải tiếp tục theo học.
Đột nhiên, vai tôi bị ai đó vỗ mạnh.Tôi ngoảnh đầu lại, bắt gặp một khuôn mặt cười toe toét của Hạ Đóa Tuyết và máitóc xù mới làm của Triển Khải Dương.
Hạ Đóa Tuyết ôm chầm lấy tôi mà nói:“ Tiểu Mạt, tôi nhớ cậu quá đi!”, vòng tay của cô ấy thật ấm áp. Trong suốtquãng thời gian đau khổ sau khi mẹ mất, may mắn là luôn có Hạ Đóa Tuyết vàTriển Khải Dương ở bên cạnh tôi. Mặc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/loi-the-uoc-em-khong-the-thay-doi/40540/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.