Tối hôm đó, tôiđã ngồi rất lâu trong nhà bếp.
Bố và mẹ kế đãđi ngủ từ lâu rồi, Kì Nặc đang ở trong phòng chăm sóc cho Kì Ngôn. Màn đêm đãbuông xuống, tôi nhẹ nhàng ra khỏi phòng. Không gian chìm trong sự tĩnh mịch.Trước phòng khách có một bậc thềm lộ ra bên ngoài. Ánh trăng từ trên bầu trờidìu dịu chiếu xuống mặt đất, len qua cửa sổ vào phòng khách. Tôi bước xuống nhàbếp, lấy một cái ghế nhỏ ngồi trước cái bếp lò.
Mấy tiếng trước,Kì Nặc đã đứng ở đây để xào trám trắng cho tôi ăn. Khi nghe tin bố sẽ nhận nuôianh ấy, Kì Nặc vẫn rất bình tĩnh hỏi: Thế Kì Ngôn thì sao?
Không hiểu tạisao, câu hỏi này cứ lởn vởn trong đầu tôi, không sao xóa đi được.
Một lúc sauhuyện trưởng đến. Ông ngồi xuống bên cạnh tôi, nhẹ nhàng châm một điếu thuốcrồi bắt đầu kể chuyện về Kì Nặc và Kì Ngôn cho tôi nghe.
Bố mẹ Kì Nặc vàKì Ngôn đã cho hai anh em đến trạm y tế học y ngay từ khi cả hai còn nhỏ với hivọng sau này lớn lên họ có thể chữa bệnh cho mọi người. Hai anh em họ luôn ganhđua trong học hành, ai cũng học tập rất giỏi. Nhưng nào ai ngờ, nửa năm trướcbố mẹ hai người đã tử vong trong một vụ tai nạn giao thông nghiêm trọng. Lúcthi thể của bố mẹ được đưa về, hai anh em đã ôm nhau khóc suốt cả đêm, aikhuyên nhủ cũng không được. Ngày hôm sau, cả hai cùng không khóc nữa mà bắt tayvào việc vệ sinh cho thi thể của bố mẹ. Cảnh tượng ấy cảm động đến mức tất cảmọi người
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/loi-the-uoc-em-khong-the-thay-doi/40535/chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.