Chúng tôi chưađi được bao xa thì chú Tô đã cho người đến đón Tô Linh San rồi. Cô ấy ôm chặtlấy Kì Ngôn không chịu buông tay. Kì Ngôn liền nhẹ nhàng dỗ Tô Linh San: -LinhSan ngoan nào, em về nhà trước đi!. Cuối cùng thì Tô Linh San cũng đồng ý tạmbiệt Kì Ngôn để ra về.
Cô ấy là một côgái dám nghĩ dám làm. Nếu đổi lại là tôi, tôi tuyệt đối sẽ không làm như vậyđâu.
Khi Tô Linh Sanvề, tôi khẽ liếc nhìn Kì Nặc. Lúc ấy môi anh đang mỉm cười, liệu có phải anhđang mỉm cười bởi vì Kì Ngôn có được cái phúc như vậy không nhỉ? Hai ngườichúng tôi, Kì Nặc đẩy xe lăn, tôi thì xách lồng đèn, người đi bên trái, ngườiđi bên phải. Bên cạnh là những con đom đóm lập lòe tỏa ra ánh sáng xanh lè. Tôithật sự hi vọng thời gian có thể ngừng trôi để cho chúng tôi có thể đi bên nhaumãi mãi như vậy.
Tôi chịu mởmiệng nói chuyện, người vui nhất đương nhiên là bố. Tôi ngồi trong phòng khách,ăn canh gà mà Kì Nặc đã hâm nóng lại cho tôi. Canh gà là huyện trưởng mới muavề cho chúng tôi. Tôi vừa mở miệng gọi “bố” là bố liền cười to sung sướng, điệubộ rối rít như một đứa trẻ con. Bố đi đi lại lại trong phòng, niềm vui hiện rõtrên khuôn mặt khiến cho mặt mẹ kế như sa sầm xuống.
Bố nói: -Kì Nặcquả là một đứa trẻ ngoan! Tôi biết là lần này đến huyện Thụ Thủy nhất định sẽcó thu hoạch lớn mà! Tôi nhất định sẽ sửa cho xong đường xá, sau này phảithường xuyên tới đây mới được. Mà tôi muốn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/loi-the-uoc-em-khong-the-thay-doi/40534/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.