Anh Hoàng đi theo Hà Xuyên Châu vào văn phòng. Anh ấy đi rất chậm, lặng lẽ rút điếu thuốc trong túi quần ra, kẹp vào giữa ngón tay, ngửi mấy cái.
Hà Xuyên Châu quay đầu lại, thấy dáng vẻ muốn nói của anh ấy, cô bèn hỏi: “Sao thế?”
“Không có gì.” Anh Hoàng nhét điếu thuốc nhăn nhó vào trong túi: “Tôi đang nghĩ nếu Hà Húc còn sống, vậy không cần cô phải tốt bụng tha thứ cho người khác như vậy rồi.”
Hà Xuyên Châu dừng bước, đợi anh ấy đi tới trước mặt, nghiêm túc nói: “Cũng không hẳn. Từ nhỏ tôi đã rất mạnh mẽ, hiểu được làm người cần khoan dung độ lượng. Khoảng thời gian mẹ tôi bị bệnh, phải nằm viện, bố tôi đã bảo tôi ở ké nhà đồng nghiệp.”
Anh Hoàng nhạy cảm nhận ra cô đang muốn nói một vài lời không đàng hoàng, anh ấy vội đáp: “Cô chú rất thích cô, còn nói chưa bao giờ gặp đứa bé nào hiểu chuyện lại thông minh như cô chứ gì. Rồi còn khi cô phải rời đi, họ rất lưu luyến, khóc lóc bảo bố cô cho cô ở nhà họ, để họ nuôi mấy ngày nữa đúng không?”
“Không đến mức đó đâu, nhưng quả thật người ta khá thích tôi.” Hà Xuyên Châu xua tay, khiêm tốn nói: “Khi hậu sự của mẹ tôi được giải quyết xong, bố tôi tới đón tôi về nhà. Vì khoảng thời gian đó ông rất mệt nên buổi sáng thường ngủ quên, tôi tự mình mặc quần áo, mua bữa sáng rồi đi học. Vậy nên người đầu tiên tôi tha thứ là bố tôi mới phải.”
Khi đó Hà Xuyên Châu vừa học lớp một, tóc rất dài, dày, cô lại không biết buộc, cứ thế mang quả đầu rối như tổ quạ tới trường, tìm giáo viên buộc giúp.
Quần áo cũng không gọn gàng, ống tay áo bên trong nhăn nhúm vào một chỗ, nhìn tổng thể cứ xiên xiên vẹo vẹo. Giáo viên chỉnh cổ áo cô thẳng lại, rồi bảo cô về lớp học.
Hơn chín giờ Hà Húc mới tỉnh dậy, thấy cô không ở nhà, ông vội vàng tìm một vòng, cuối cùng biết Hà Xuyên Châu đã tới trường.
Ông mua một cái balo và một bình sữa, đứng bên ngoài cửa sổ, nhìn Hà Xuyên Châu cúi đầu nghiêm túc viết chữ. Một lát sau ông bèn gọi cô ra.
“Con ăn cơm rồi, con có lấy hai tệ trong tủ.” Hà Xuyên Châu nói với ông: “Sau này bố có thể để tiền trên bàn, con tự đi học được.”
Hà Húc gật đầu, nhưng lại ôm cô khóc.
Xét từ góc độ nào đó, Hà Húc là người khá thất bại.
Ông luôn mong bản thân có thể trở thành một người bố dịu dàng, khỏe mạnh, thay Hà Xuyên Châu giải quyết mọi phiền lo. Nhưng Hà Xuyên Châu lại không dựa dẫm vào ông như ông nghĩ, ngược lại cô còn tự lập từ rất sớm.
Cô sẽ đeo balo sắp cao tới nửa người, lảo đảo đuổi theo xe bus.
Khi trời mưa, cô sẽ cầm ô tới đồn cảnh sát đón Hà Húc về nhà.
Cô sẽ leo lên ghế, tự hâm lại cơm, sẽ tự mình đi họp phụ huynh cho bản thân, khi bị ngã cũng tự an ủi mình.
Cô làm mọi thứ như những gì mẹ dặn trước lúc mất, giúp bà ấy chăm sóc bố.
Anh Hoàng nhìn cô cười, nhưng lại đưa ra đánh giá như sau: ‘Chắc chắn bố cô sẽ không thấy vui vì điều đó.”
Nụ cười của Hà Xuyên Châu cứng đờ, cô không cười nữa, nhướng mày: “Suy suy nghĩ của mấy người làm bố mẹ như các anh lại khó đoán thế?”
“Hết cách thôi, bậc làm cha làm mẹ mà, lúc nào cũng mâu thuẫn, vừa mong con cái có thể kiên cường, lại mong chúng có thể yếu đuối. Kiên cường là vì không muốn chúng bị tổn thương. Yếu đuối là vì không muốn chúng vì quá kiên cường mà càng tổn thương hơn.” Anh Hoàng khoác vai cô, kéo cô đi về phía trước, khó lắm mới tỏ ra dáng vẻ chín chắn, trưởng thành: “Làm người ai cũng có lòng riêng, hơn nữa có những lúc, người trưởng thành chưa chắc đã mạnh mẽ như các bạn nhỏ.”
Mãi về sau Hà Xuyên Châu mới hiểu ra điều này.
Khi mẹ mất, cô vẫn có thể duy trì cuộc sống như thường ngày, động viên bản thân phải mạnh mẽ, hướng về phía trước, chăm sóc tốt cho Hà Húc.
Sau khi Hà Húc mất, cô mất đi khát vọng sống trong thời gian dài, cắt đứt mọi liên lạc với thế giới bên ngoài, rơi vào vòng lặp trách móc, mổ xẻ cực đoan chính bản thân mình.
Khi ở một mình, cô thường suy nghĩ vẩn vơ, cuối cùng vẫn không thoát được khỏi cái lồ ng bất hạnh đó. Có lúc cô đứng trước cửa sổ, thậm chí còn buồn bực nghĩ, nếu con người là một tảng đá nằm dưới mặt nước, vậy cả đời cô sẽ ngấm ngầm chịu đựng sự mài mòn của dòng nước.
Trong giai đoạn trưởng thành, cô bất hạnh ngồi vào chỗ dưới lưỡi dao, chỉ một dao khẽ lướt qua, nhưng dường như đã để lại vết sẹo nào đó.
Khi mọi gai góc trên người đều bị mài nhẵn, khi hồi tưởng lại cô mới không còn đau lòng thế nữa.
Nhưng hôm nay, những suy nghĩ tiêu cực đó đều trở nên xa vời, ngay cả nỗi ai oán với Giang Chiếu Lâm và Đào Tư Duyệt cũng biến mất.
Hà Xuyên Châu nói: “Tôi cũng có người luôn đứng về phía tôi.”
Anh Hoàng không nghe thấy cô nói tên người đó ra nên cũng phụ họa theo: ‘Ừm, đúng vậy. Châu Thác Hàng là một người tốt, cách thức theo đuổi không quá cưỡng ép, nhưng thái độ lại rất nồng nhiệt. Tôi nghĩ cô nên đối xử tốt với anh ấy chút, đừng dọa người ta chạy mất.”
Hà Xuyên Châu thấp giọng cười, khi đi tới cửa, cô lấy tay chắn lại, ý bảo anh Hoàng đi vào trước.
“Anh Hùng, theo lý có phải anh nên gọi bố tôi một tiếng “chú” không?”
Anh Hoàng vặn cổ, tranh luận với cô: “Theo tuổi hưởng dương, ông ấy không lớn hơn tôi mấy, cùng lắm tôi gọi là anh thôi.”
Hà Xuyên Châu: “Ai tính tuổi hưởng dương với anh?”
Anh Hoàng không nhún nhường: “Cô rảnh không có gì làm, lại đi phân lớn bé cho bố cô làm gì?”
Thấy hai người quay lại, người đang thảo luận bên trong lập tức dừng chủ đề, quay đầu nhìn họ.
Từ Ngọc báo cáo: “Đội trưởng Hà, đã điều tra ra được camera giám sát bên quán net rồi, người trong video quả thật là Vương Tập Phi. Cậu ấy mượn căn cước của người khác, cài đặt chế độ đăng bài tự động rồi rời đi. Tôi đã bảo cảnh sát bên đó điều tra camera ngoài đường giúp, xem có thể lần theo dấu vết, tra ra được vị trí hiện tại của Vương Tập Phi hay không.”
Một đồng nghiệp khác bổ sung: “Nhưng đây đã là chuyện của mấy ngày trước rồi, hơn nữa không phải con đường nào ở gần đó cũng có camera. Bây giờ chúng ta phái người qua đó kiểm tra, cho dù có thuận lợi cũng sẽ mất một khoảng thời gian.”
“Người bên kỹ thuật cũng đưa ra phản hồi. Họ bước đầu phân tích được video, trong bốn đoạn video đều không có tiếng động nào đặc biệt, chứng tỏ địa điểm quay khá yên tĩnh. Chắc chắn nó không ở gần trạm xe, ngã tư, xa lộ, sân bay.”
Mấy người đẩy bảng trắng ra, viết từng manh mối có lên bảng.
Từ Ngọc cầm bút, khua lên màn hình: “Ngoài ra, theo tình báo đồng nghiệp bên đó cung cấp, khi Đào Tư Duyệt rời khỏi khu dân cư, cô ta không mang theo gì. Bộ quần áo cô ta mặc trong video không giống với bộ cô ta mặc lúc xuất hiện trong camera giám sát, chắc là về sau cô ta đã mua nó. Vương Tập Phi bắt cóc mà còn cho con tin tắm rửa, thay quần áo sao? Tôi cảm thấy điều này rất bất thường.”
Đồng nghiệp tiếp tục phụ họa.
“Tôi cũng cảm thấy phản ứng của hai người này không hợp với quan hệ giữa kẻ bắt cóc và con tin. Người đeo mặt nạ này lúc thì kích động, lúc lại bình tĩnh, cảm xúc rất bất thường.”
“Ngoài ra, Đào Tư Duyệt khai nhận quá nhanh, không có nỗi khiếp sợ nên có khi bị đe dọa tới tính mạng. Trong hai đoạn video về sau, nếu không phải tay chân Vương Tập Phi nhanh nhẹn, chính cô ta cũng có thể tự kết liễu chính mình.”
“Vậy nên hai người họ đang diễn kịch cho chúng ta xem sao?”
Hà Xuyên Châu đi qua chỗ bàn ghế, tới chỗ trống ở giữa, dựa vào góc bàn, ra hiệu cho họ nói tiếp.
“Nếu hai người họ đang diễn kịch, tôi cảm thấy tạm thời không có nguy hiểm tính mạng.” Thiệu Trí Tân quan sát biểu cảm của mọi người, thăm dò: “Cứ từ từ kiểm tra camera rồi tìm họ là được rồi?”
Cậu vội giơ tay lên bày tỏ quyết tâm của mình, đồng thời cũng dè dặt đưa ra khẩn cầu nhỏ nhoi của bản thân, nhưng vẫn giữ lại quyền phản bác cho Hà Xuyên Châu: “Tôi có thể kiểm tra, nhưng tôi muốn có mấy người hỗ trợ, tổ chức có phê duyệt không?”
Một đồng nghiệp nói: “Hiện tại thông tin tiết lộ từ video quá ít. Nếu họ cần tiền bạc, đồ đạc, chúng ta có thể đi hỏi những hàng quán, trung tâm thương mại gần đó, xem gần đây họ có hoạt động ở khu nào không, chắc có thể thu hẹp phạm vi giúp chúng ta.”
Hà Xuyên Châu giơ tay lên, cắt ngang lời mấy người họ nói: “Đầu tiên chúng ta cần xác nhận là tại sao Vương Tập Phi và Đào Tư Duyệt phải quay video như vậy, họ có mục đích gì?”
Thiệu Trí Tân không cần nghĩ đã đáp: “Đương nhiên là kiểm soát dư luận rồi.”
“Sau đó thì sao?” Hà Xuyên Châu nói: “Nếu dư luận có thể phán quyết, đưa ra hình phạt, xã hội này đã loạn lâu rồi.”
“Có lẽ vì để ảnh hưởng tới giá cổ phiếu của công ty Thẩm Văn Chính? Từ vụ án của Hàn Tùng Sơn và Đào Tiên Dũng, có thể thấy cách này rất hữu dụng.”
“Có khi nào cô ta đang muốn dụ dỗ những người bị hại khác ra mặt lên án Thẩm Văn Chính không? Tôi không tin bao nhiêu năm nay Thẩm Văn Chính chỉ hãm hại một mình Đào Tư Duyệt, biết đâu mấy cô gái khác cũng có chứng cứ.”
Một đồng nghiệp nói: “Đào Tư Duyệt không có chứng cứ sao?”
Hà Xuyên Châu nói một cách chắc nịch: “Nếu cô ta có, cô ta đã lấy ra lâu rồi.”
Mọi người yên lặng.
Anh Hoàng đi lên trước: “Trong video đầu tiên, dường như Đào Tư Duyệt có phản ứng rất mãnh liệt với căn phòng này. Có phải chúng ta có thể suy đoán, căn phòng này chính là căn phòng ban đầu Thẩm Văn Chính c**ng hi3p Đào Tư Duyệt không? Về sau nó đã bị bỏ hoang.”
Hà Xuyên Châu gật đầu tán thành.
Từ Ngọc đứng thẳng dậy: “Cũng tức là có thể đây là nơi Thẩm Văn Chính biết, chúng ta tạm thời không biết. Vậy rốt cuộc họ muốn kêu gọi những nạn nhân khác hay muốn dụ Thẩm Văn Chính? Hay họ đang muốn chúng ta dựa vào thông tin này, điều tra Thẩm Văn Chính, tra ra những tội khác mà ông ta che giấu?”
Anh Hoàng vỗ tay: “Có thể đều là những lý do đó hết?”
Thiệu Trí Tân cười khan: “Liệu họ có suy nghĩ ngây thơ vậy không?”
Anh Hoàng: “Họ đều không có chứng cứ, lại không có đường lui. Liều lĩnh một chút cũng là lẽ thường. Nhưng chỉ cần đạt được một trong số các mục đích đó, đối với họ cũng là thành công rồi.”
Hiện tại điều Hà Xuyên Châu lo lắng nhất không phải an nguy của hai người họ. Cô xoa chiếc cổ đau nhức, nói: “Nếu họ có ý định ép công an lập án điều tra Thẩm Văn Chính, chút nhiệt này vẫn chưa đủ, có lẽ về sau còn có thứ khác sẽ bùng nổ hơn.”
Thiệu Trí Tân có phần chờ mong: “Vậy chúng ta đợi thêm?”
Anh Hoàng tức tới mức nhảy dựng lên, cứ thế vớ tài liệu trên bàn đập về phía cậu: “Đợi thêm cái con khỉ! Xảy ra chuyện lớn, ai đứng ra chịu trách nhiệm? Là chúng ta đấy! Cậu coi mình là cư dân mạng chờ hóng chuyện sao?”
Thiệu Trí Tân: “A…”
Anh Hoàng đập tài liệu xuống bàn, vừa định nói gì đó, điện thoại đã vang lên. Anh ấy lấy ra xem, phát hiện người gọi là cục trưởng Phùng.
“Tại sao lại gọi cho tôi?” Anh Hoàng cảm thấy thứ trong tay như củ khoai nóng, da đầu tê rần: “Tôi chỉ là đội phó thôi mà!”
Hà Xuyên Châu lén kiểm tra điện thoại, xác nhận không có tin nhắn quan trọng nào, cô mới chậm rãi nói: “Có lẽ là vì tôi khá yếu đuối.”
Anh Hoàng đau khổ chỉ trích: “Cô họ Hà nào đó kia, sao cô còn mặt mũi nói ra lời này hả?”
Anh ấy nghe máy, quả nhiên cục trưởng Phùng nghiêm khắc trách mắng vài câu, bày tỏ sự khó chịu trước sự việc đang lên hot search gần đây ở phân cục phía Nam, sau đó mới chuyển chủ đề: “Nếu Hà Xuyên Châu vẫn ổn thì cậu bảo cô ấy lập tức qua đây đi.”
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]