Mâu thuẫn không thể nào xoa dịu giữa Trịnh Tần Mỹ và Trịnh Hiển Văn lần đầu tiên bộc phát rõ rệt.
Từ đó trở đi, có lẽ bà nhận ra cách nghĩ của Trịnh Hiển Văn đã có vấn đề nghiêm trọng, thế là bà thử dùng những cách khác nhau trao đổi với anh ta.
Nhưng Trịnh Hiển Văn đã không còn là đứa trẻ bảy, tám tuổi có thể nghe lời nữa, có lẽ anh ta còn thấy được nhiều điều về nhân tình thế thái hơn cả bà.
Anh ta tin vào mặt độc ác của nhân tính, hiểu tường tận sự mê hoặc của lợi ích, đa số con người đều thích tiền bạc cả, do vậy anh ta không cho rằng mình đang làm gì sai. Nghe những đạo lý phi thực tế mà Trịnh Tần Mỹ kiên nhẫn nói với mình, anh ta chỉ cảm thấy Trịnh Tần Mỹ đã sống lãng phí hơn 30 năm, bà quá ngây thơ, ấu trĩ.
Thật ra hai người rất ít khi tranh cãi kịch liệt, lần nào nghe bà nói chuyện, Trịnh Hiển Văn cũng sẽ bịt tai lại, từ chối trò chuyện với bà. Khi bực bội, thậm chí anh ta còn lười trả lời mấy câu hỏi của bà như “Con có muốn ăn hoa quả không?” hay “Nghỉ hè được về nhà con muốn ăn gì?”…
Vào kỳ nghỉ đông lớp 11, bởi vì đang được nghỉ nên thời gian hai người sống chung với nhau được lâu hơn. Cho dù Trịnh Tần Mỹ cố gắng kiềm chế, nhưng bà vẫn cảm thấy suy sụp trước sự kháng cự bất thường của Trịnh Hiển Văn.
Trong cơn tức giận, bà đã gào lên với Trịnh Hiển
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/loi-re/3330568/chuong-66.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.