Hà Xuyên Châu vẫn chưa đi vào văn phòng đã nghe thấy tiếng ồn ào phát ra từ bên trong. Khi cô vừa đặt chân vào cửa, tiếng nói lập tức nhỏ lại, sự yên tĩnh bao trùm lấy căn phòng. 
Trên đường đi tới đây, cô đã nhìn thấy mọi thứ qua tấm cửa kính. Thiệu Trí Tân vừa nghe thấy có người thông báo đã vội vàng đặt điện thoại lên bàn, lúc này hai tay cậu ta đang vén mấy sợi tóc vào vành tay, bày ra dáng vẻ như đang chán nản đọc tài liệu. 
Hà Xuyên Châu ngả lưng về phía cửa, liếc nhìn cậu ta, nhưng không dừng lại lâu mà tiếp tục du ngoạn từng ngóc ngách trong phòng. 
Có lẽ mấy người Từ Ngọc nhận ra chủ đề mình vừa tìm quá sượng trân nên đã dần im hẳn, không phát ra tiếng động, chỉ có “ông già” chai mặt anh Hoàng là vẫn có thể mặt không biến sắc uống trà, tay di chuyển chuột, điền hồ sơ gì đó. Anh ấy làm như vừa nhận ra sự tồn tại của Hà Xuyên Châu, giơ tay vẫy tay với cô. 
Hà Xuyên Châu đi qua chỗ làm việc của Thiệu Trí Tân, gõ lên mặt bàn cậu ấy mấy cái, đồng thời cũng ngửa tay cậu ấy ra. 
Thiệu Trí Tân ngẩng đầu lên, giả ngốc nói: “Hả?” 
Hà Xuyên Châu nhìn cậu ấy, ánh mắt bình thản nhưng lại mang theo áp lực khổng lồ: “Tôi không thích nhắc một chuyện tới lần thứ hai.” 
Thiệu Trí Tân xoa tay, không ngồi im nổi, nhỏ giọng lẩm bẩm: “Thật ra cũng chẳng có gì phải xem cả, đều là mấy lời nhảm nhí 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/loi-re/3330538/chuong-36.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.