Tiểu nhị rời đi sau đó, Dương Tuấn hai người cũng không có tiếp tục nháo sự cái gì mà ngồi yên một chỗ chờ đợi.
Bất quá không lâu, cầu thang phía trên đột ngột vang lên dồn dập tiếng bước chân.
Theo đó, đang tại nhắm mắt dưỡng thần Dương Tuấn chậm rãi mở ra hai mắt, hắn khóe miệng nhếch lên khẽ mỉm cười nói: -" Phiền phức tới rồi! "
Thân là một kẻ có tính cẩn thận, trước khi bước vào Tứ Phương Lâu, Dương Tuấn sớm đã dùng thần thức quét qua một vòng, Lê Minh Xuân đám người tồn tại cũng khó thoát khỏi pháp nhãn.
Đặc biệt đám người còn bị hắn đưa vào chú ý đối tượng, bởi có thể tại Tứ Phương Lâu chiếm cứ độc lập một lầu chắc chắn không tầm thường, nhất là sau khi nghe tiểu nhị nói tầng năm là chỗ lâu chủ nghỉ ngơi lúc, hắn lập tức biết đám người này là ai.
Đương nhiên bọn hắn vừa rồi nói chuyện đều đã bị hắn thu vào tai.
-" Thực sự là phiền phức, con giận cắn mông nha. " Bên cạnh Tử Lân Ưng liếm liếm khóe môi gằn giọng nói.
Không để Dương Tuấn hai người chờ lâu, cầu thang đi xuống tiếng bước chân chủ nhân xuất hiện, phút chốc liền thu hút tất cả lầu ba lực chú ý.
Nguyễn Hữu hùng hổ đi xuống tới, tại toàn trường chú mục, hắn ánh mắt không chút kiêng nể mà nâng cao quét ngang một vòng, tiếp sau đó lớn giọng nói:
-" Là kẻ nào ban nãy ở tại đây nháo sự, mau đi ra đây cho ta. "
Phút chốc toàn trường theo đó mà xôn xao, cả
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/loi-quan/397710/chuong-96.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.