“Tôi ngốc quá! Tôi cứ nghĩ giúp người sẽ nhận được giá trị cảm ơn, không ngờ lại có người không biết tri ân, tôi biết có người không tri ân, nhưng lại không ngờ tới bọn họ còn có thể lấy oán trả ơn…” 9527 lải nhải suốt cả đường, giọng điệu ai oán vô cùng.
Hàn Trác Vũ không nói một lời, cậu vẫn chưa bình tĩnh lại sau sự nôn nóng bất an ban nãy. Khi cậu chậm rãi cảm nhận được niềm hạnh phúc khi giúp đỡ người, hiện thực lại cho cậu một bài học đắt giá. Nếu cậu luôn sống trong thế giới nhỏ của mình, cậu sẽ không bị những thứ bẩn thỉu đó bám lấy đúng không?
Cậu cúi đầu, rụt vai, bước từng bước đến trường.
Cô Chu nhìn thấy thiếu niên đã đến trường thì thở phào một cái, dịu dàng hỏi thăm nguyên nhân thiếu niên vắng thi, lại kinh ngạc nhận ra cậu không nói một lời, cúi gằm mặt, quay trở lại bộ dạng lầm lì lúc trước.
Không thể ép cậu, nếu không sẽ khiến bệnh cậu nặng hơn, cô Chu chỉ đành để cậu đi.
Buổi chiều thi hóa, Hàn Trác Vũ nhanh chóng làm bài, chỉ mất nửa giờ đã xong hết. Thầy giáo coi thi vốn chưa định cho cậu về, nhưng khi nhận lấy bài, thấy không chỉ chữ đẹp, mà câu nào làm cũng đúng, liền để cậu đi.
Về đến nhà, khóa trái cửa phòng, cởi đồng phục, thiếu niên nằm trên giường, dùng chăn che kín đầu.
“Kí chủ, cậu làm sao vậy?” 9527 cẩn thận hỏi. Trái tim thủy tinh của mình đã vỡ tan, kí chủ hẳn cũng như vậy.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/loi-phong-he-thong/2009922/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.