An Quốc Nhân nhìn mà mặt đỏ bừng, sau khi video kết thúc, ông còn tìm đọc vô số topic liên quan, lúc này mới trả lại điện thoại cho con trai cả.
“Bố đưa con vào trại an dưỡng là vì muốn bảo vệ con khỏi tổn thương từ bên ngoài, con phải hiểu cho bố. Hiện giờ không sao nữa rồi, chúng ta sẽ không đi nữa. Mau ăn đi, ăn xong bố đưa con đến trường thi.” Giọng An Quốc Nhân dịu dàng nhất có thể. Không ai có thể hiểu rõ giá trị của video này hơn ông. Nếu xử lý ổn thỏa, cuộc bầu cử lần này, ông nhất định có thể đạt được chức vị mà mình mong muốn, danh vọng ở thành phố H cũng sẽ tăng vọt! Đây đúng là khổ trước sướng sau!
Lôi Lệ Trân cùng An Minh Hoài khó hiểu nhìn ông An đang vui mừng vô cùng.
“Lát tự lên mạng mà xem!” Ông An không kiên nhẫn phất phất tay, ra phòng khách gọi điện cho thư ký, bảo anh ta thừa dịp này đăng mấy bài viết ca ngợi công lao của ông lên mạng, nhưng phải khéo léo một chút, đừng để lộ là tự ông đang ca ngợi bản thân mình. Người ta vẫn nói “Cha nào con nấy”, Hàn Trác Vũ là con ông, nhân cách cao thượng của cậu đương nhiên là kế thừa từ người bố này rồi.
Hàn Trác Vũ không đợi ông An, cầm hai chiếc bánh bao bà Chu cho, đạp xe đạp đến trường.
An Minh Hoài nhìn bóng lưng cậu, biểu cảm phức tạp. Lôi Lệ Trân vỗ vai con trai, dùng ánh mắt khuyên nhủ con cứ bình tĩnh.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/loi-phong-he-thong/2009916/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.