Chương trước
Chương sau
Thiệu Dật Thần đi vào Tuấn Hà với tâm trạng bất an. Tuy ông rất có khả năng, nhưng nói cho cùng cũng chỉ là thằng nông dân dựng nghiệp từ hai bàn tay trắng, so với Lôi Đình thì chẳng khác gì người của hai thế giới khác nhau. Đối phương đem đến cho ông một cơ hội, một công việc, tuy chẳng khác gì đưa than sưởi ấm trong ngày tuyết rơi, nhưng đối với Thiệu Dật Thần đã trải qua bao sóng to gió lớn nên trở lên rất cẩn thận, cơ hội này cũng là một gánh nặng.

Ông không biết sếp của mình là ai, tính cách như thế nào, nhưng nếu đã là người Lôi Đình quen biết, chắc hẳn cũng đến từ một thế giới, người như vậy thường hay kiêu ngạo, tự tin về bản thân, hoặc có chút tật xấu nho nhỏ như bảo thủ, không lắng nghe ý kiến người khác. Ông chỉ muốn tìm một công việc đơn giản mà ổn định, thu nhập đủ để nuôi con như nhân viên ngân hàng hay kế toán là được rồi.

Nhưng sau khi đẩy cánh cửa kia ra, ông cảm thấy thật may mắn khi mình đã dám đến đây. Ông nhìn thấy thiếu niên đã đem đến hi vọng, sự dũng cảm để ông tiếp tục sống.

“Đinh ~ Nhận được 50 điểm giá trị cảm ơn từ Thiệu Dật Thần!” Thông báo của hệ thống vang lên cho thấy niềm vui mừng trong lòng ông.

Nghe thấy thông báo, Hàn Trác Vũ đang trốn sau lưng Lôi Đình chậm rãi ló người ra, tâm trạng lập tức trở nên bình tĩnh. Đó là người cậu từng giúp đỡ, dù việc đã qua hơn một tháng, ông vẫn còn biết ơn cậu. Điều này khiến cậu rất vui.

Khóe miệng cậu cong lên, khẽ gật đầu với người mới tới.

“Chú tìm cháu một tháng rồi.” Thiệu Dật Thần ngồi xuống cạnh thiếu niên, giọng rất kích động, “Chẳng lẽ cháu chính là ông chủ tương lai của chú?” Ông chờ mong nhìn về phía Lôi nhị thiếu gia.

Lôi Đình lặng lẽ đánh giá Thiệu Dật Thần, biểu cảm trên mặt từ dịu dàng chuyển sang cẩn thận, “Hai người biết nhau à?”

“A, đúng vậy, may nhờ có…” Ông dừng một lát, quay sang thiếu niên, cúi người hỏi, “Chú còn không biết tên cháu.”

“Hàn Trác Vũ.” Thiếu niên không còn im lặng như trước, chủ động nói tên mình, tay đang níu góc áo Lôi Đình cũng chậm rãi buông ra. Ở cạnh người mình đã từng giúp đỡ, cậu cảm thấy rất thoải mái.

Liếc mắt nhìn góc áo bị buông ra, Lôi Đình càng thấy khó chịu trong lòng, lại hỏi một lần nữa, “Sao hai người quen nhau thế?” Ánh mắt sắc bén thăm dò.

“Là thế này…” Thiệu Dật Thần cảm kích kể lại quá trình hai người biết nhau.

“Đúng là liều lĩnh, cháu không sợ gặp lừa đảo à?” Lôi Đình cười nhẹ, yêu thương xoa đầu thiếu niên.

Thiệu Dật Thần cảm thấy có chút xấu hổ với sự thẳng thắn của nhị thiếu gia. Đi vay tiền của một người xa lạ, người đó còn là trẻ vị thành niên, việc này quả thật rất ngu ngốc, đến giờ ông cũng không hiểu lúc đấy mình nghĩ gì.

“Không sợ.” Hàn Trác Vũ mặt không biểu tình lắc đầu.

Lôi Đình cười nhìn cậu, lúc nhìn về phía Thiệu Dật Thần thì lại rất nghiêm túc, “Anh cũng thấy đấy, tính Tiểu Vũ rất đơn thuần, nghĩ gì làm nấy, rất ít khi nghĩ đến hậu quả. Làm việc cho cậu bé, anh phải bỏ rất nhiều công sức, mọi mặt đều phải suy nghĩ cho cậu bé. Anh làm được không?” Chỉ có người nhân cách chính trực lại trung thành, anh mới dám yên tâm để người đấy ở bên thiếu niên. Thiệu Dật Thần thân hãm bùn sâu có lẽ là ứng cử viên sáng giá nhất. Mắt nhìn cùng khả năng đầu tư của ông khiến người khác phải bất ngờ, hơn nữa gia đình cũng trong sạch, không dính líu gì.

Mà sau khi biết mối quan hệ giữa ông và thiếu niên, lựa chọn này lại càng sáng suốt. Nhưng không hiểu sao, anh cảm thấy rất không thoải mái với hình thức ở chung của hai người.

“Tôi nhất định sẽ dốc hết sức mình! Nói thật, được làm việc cho Hàn thiếu là vinh hạnh của tôi.” Thái độ của Thiệu Dật Thần cũng rất nghiêm túc.

“Tốt lắm. Anh đọc những giấy tờ này đi, để hiểu qua về tình huống của Tiểu Vũ.” Lôi Đình ra dấu với Phó Minh Huy.

Phó Minh Huy đưa tập giấy tờ vừa ký cho Thiệu Dật Thần xem. Trước khi đến, Thiệu Dật Thần cũng đã được nói sơ qua mọi chuyện, trong mắt lộ ra tức giận cùng khinh thường.

“Ánh mắt của Lôi Lệ Trân rất sắc bén, thủ đoạn kinh doanh cũng rất lợi hại, những hạng mục đầu tư này đều có không gian phát triển rộng, nếu mang bán hẳn cũng được không ít tiền.” Dừng một lát, ông lại cười nhạo, “Đổi hết cổ phiếu trái phiếu ở nước A thành động sản và bất động sản trong nước, bà ta đúng là cẩn thận thật. Cuối tuần này chúng ta đi nước A đi, hoàn thành nốt thủ tục chuyển giao.”

Phải đi nước A sao? Nhưng ở đó không có mẹ nữa rồi. Hàn Trác Vũ bất giác túm góc áo Lôi Đình.

Sắc mặt lạnh lùng của Lôi Đình lập tức dịu hẳn đi.

“Tiểu Vũ cũng phải đi sao?” Anh vỗ nhẹ mu bàn tay thiếu niên để trấn an.

“Để Hàn thiếu ký giấy ủy quyền cho tôi, tôi sẽ đi thay cậu ấy. Phải mất chừng hai tháng mới xong xuôi mọi việc.”

“Làm giấy ủy quyền luôn đi.” Lôi Đình ra hiệu với Phó Minh Huy, sau đó kéo thiếu niên vào trong lòng, dịu dàng nói, “Không phải lo lắng, chúng ta không đi đâu cả, chỉ ở nhà thôi.” Đối với người mắc bệnh tự kỷ, thay đổi hoàn cảnh sống là một việc rất đáng sợ. Một khi đã giữ thiếu niên bên mình, anh sẽ không để cậu phải đi bất kỳ đâu.

Hàn Trác Vũ co người chui vào trong lòng chú Lôi, tìm kiếm cảm giác an toàn.

Giấy ủy quyền làm rất nhanh, hai bên ký tên xong, giấy ủy quyền đã có hiệu lực.

Có thể dùng hành động thực tế để báo ân, Thiệu Dật Thần rất kích động, hận không thể bay sang nước A ngay lập tức, lại bị thiếu niên gọi lại, “Đợi một lát, có thể cho cháu 50 vạn được không?”

“Cháu cần 50 vạn làm gì?” Giọng Lôi Đình rất dịu dàng, cũng không hề có ý định chất vấn. Anh biết rõ thiếu niên muốn số tiền lớn như vậy nhất định là có lý do của mình.

Thiệu Dật Thần lại một lần nữa ngồi xuống, thái độ rất nghiêm túc.

“Cháu muốn quyên tiền cho Mái ấm Vũ Nhân.” Thiếu niên chậm rãi mở miệng, cuối cùng ngẩng đầu nhìn chú Lôi, hỏi, “Vậy được không?” Trong đôi mắt sáng tràn ngập tin tưởng cùng chờ mong.

“Đương nhiên là được rồi.” Lôi Đình khẽ cười, cuối cùng tò mò nhướn mày, “Sao lại muốn quyên tiền cho Mái ấm Vũ Nhân?”

“Vì bọn họ cần.” Đáp án của thiếu niên đơn giản mà rõ ràng. Bọn họ cần, cậu lại có, vậy vì sao không giúp?

Lôi Đình cười, xoa đầu thiếu niên, cưng chiều nói, “Tùy cháu.”

Thiệu Dật Thần vội vàng gật đầu, “Tôi sẽ viết chi phiếu ngay, nếu không đủ, Hàn thiếu có thể liên lạc tôi bất cứ lúc nào.” Ông nhanh chóng viết chi phiếu cho cậu. Đã trải qua bao thăng trầm, thấy đủ sự lạnh lùng của những người khác, thiếu niên chính là người dấy lên ngọn lửa hi vọng trong ông, mà ông cuối cùng lại làm việc cho thiếu niên, có lẽ đây là thượng đế cố tình sắp xếp. Cùng là tiền, có người dùng để ăn chơi hưởng lạc, có người lấy ra giúp đỡ người khác, tất cả những việc làm này đều do ý chí của mỗi người. Hàn thiếu còn nhỏ như vậy đã biết dùng ánh mắt thiện lương nhìn thế giới này, dù thế nào đi chăng nữa, ông cũng sẽ dốc hết sức bảo vệ tấm lòng son này.

Tiễn Thiệu Dật Thần, Lôi Đình lấy quyển sudoku từ tay con, ngồi xổm trước mặt bé, cẩn thận hỏi, “Tiểu Sâm, con có thích Mái ấm Vũ Nhân không?”

Lôi Sâm vốn không kiên nhẫn, được anh trai xoa đầu liền lập tức ngoan ngoãn trở lại, khẽ gật đầu.

“Nếu Mái ấm Vũ Nhân ngừng hoạt động, con có buồn không?” Lôi Đình lại hỏi.

Lôi Sâm tiếp tục gật đầu.

“Nếu con có khả năng giúp đỡ Mái ấm Vũ Nhân, con có muốn giúp không?”

Lôi Sâm do dự một lát, như thể đang tự hỏi, sau đó lại gật đầu.

“Tốt lắm, Tiểu Sâm trưởng thành rồi!” Lôi Đình vui mừng ôm con vào trong lòng. Con trai càng ngày càng bình thường, anh lại càng chú trọng việc giáo dục bé. Anh chẳng những muốn bé cảm nhận được tình yêu của mọi người, còn muốn bé học cách đáp trả tình yêu đó, đấy mới là một con người chân chính, hoàn thiện. Nếu không có Hàn Trác Vũ, có lẽ cả đời này, anh cũng chẳng dám hi vọng về điều xa vời đó.

Lôi Sâm tuy vẫn còn có chút ngây thơ, nhưng trong đôi mắt đen láy lại có thêm chút cảm xúc.

“Đinh ~ Nhận được 1 điểm giá trị cảm ơn từ Lôi Đình! Đinh ~ Nhận được 2 điểm giá trị cảm ơn từ Lôi Đình! Đinh ~ Nhận được 1 điểm giá trị cảm ơn từ Lôi Đình…” Tiếng đinh đinh lại vang lên liên tục.

“Ôm con mình mà trong lòng lại nghĩ đến cậu, đúng là tự ngược!” 9527 cười xấu xa mở miệng.

Tai Hàn Trác Vũ đỏ bừng, lấy di động ra giả vờ như đang rất bận.

“Đi thôi, về nhà nào!” Lôi Đình đứng dậy, gọi hai đứa nhỏ.

Hàn Trác Vũ cất điện thoại, đi theo chú Lôi, nhẹ nhàng túm lấy góc áo anh. Lôi Sâm học theo, cũng túm góc áo anh trai. Một hàng ba người từ cao đến thấp, từ lớn đến bé, nhìn hài hòa cực kỳ, khiến Lục Bân cứ che miệng cười suốt.

Lôi Đình cũng khẽ mỉm cười, biểu cảm dịu dàng vô cùng. Anh cảm nhận được, thiếu niên càng ngày càng ỷ lại mình.

Lên xe, Hàn Trác Vũ vùi đầu chơi điện thoại; Lôi Sâm ngồi giải sudoku; Lôi Đình lấy tài liệu ra đọc. Mỗi người một góc, bận việc của riêng mình. 10 phút sau, Lôi Sâm ngả vào trong lòng anh trai; Hàn Trác Vũ lại chui vào trong lòng chú Lôi; Lôi Đình không thể không buông tài liệu xuống, giang hai tay ra đỡ, đề phòng hai đứa nhỏ mải chơi quá mà ngã luôn xuống ghế.

Lục Bân liên tục nhìn lén ba người qua gương chiếu hậu, cười híp chặt mắt, cứ cảm giác một lớn hai nhỏ này càng ngày càng ăn ý, sau này làm sao mà tách ra được?

Hôm sau, một nhà ba người đúng giờ đến nhà trẻ. Hôm nay là ngày cuối cùng nhà trẻ hoạt động, bầu không khí ở đây rất u ám.

Lôi Đình mang theo hai đứa nhỏ, gõ cửa phòng làm việc của viện trưởng.

“Tiểu Sâm, Tiểu Vũ, chào buổi sáng!” Viện trưởng tươi cười chào hỏi, như thể không có bất kì phiền não gì. Dù đây là ngày cuối cùng, bà cũng vẫn muốn mỉm cười với bọn nhỏ.

“Anh Lôi, có việc gì à?” Bà nhìn về phía Lôi Đình.

“Đi vào rồi nói.” Lôi Đình vươn tay mời, đợi viện trưởng ngồi xuống, giao một sấp tài liệu cho con trai, đẩy bé ra phía trước.

Lôi Sâm cầm tập tài liệu đưa cho viện trưởng, mắt sáng rực nhìn bà. Tuy bé không biết bên trong là cái gì, nhưng bố từng nói, có nó thì có thể giúp cô viện trưởng cùng tất cả các bạn trong nhà trẻ. Vậy nên bé cảm thấy rất vui.

Viện trưởng mở tập tài liệu ra, thấy sổ đỏ mảnh đất cùng một loạt hợp đồng cho mượn dài hạn, mắt trợn trừng, lại nhìn thấy tờ chi phiếu 50 vạn, bà quả thật không biết nên phản ứng như thế nào.

Hàn Trác Vũ cũng đứng dậy, đặt một tờ chi phiếu 50 vạn lên bàn làm việc.

Viện trưởng lắp bắp, “Anh, anh Lôi, đây là sao?”

“Tôi hi vọng Mái ấm Vũ Nhân có thể tiếp tục hoạt động.” Lôi Đình đáp ngắn gọn.

“Không không không, tôi không thể nhận. Lúc trước tôi đã hứa sẽ không lấy một đồng nào từ các bậc phụ huynh. Nếu tôi lấy tiền của mọi người vậy là tôi đã vi phạm lời hứa ban đầu…”

Lôi Đình đưa tay cắt ngang bà, chỉ vào hai đứa nhỏ, “Số tiền đó không phải tôi quyên tặng, mà là hai đứa trẻ muốn tặng nhà trẻ. Mấy năm qua, chị dốc sức giáo dục bọn trẻ cái gì gọi là yêu, hiện tại mấy đứa nhỏ muốn dùng tình yêu của mình để báo đáp chị, chị nhẫn tâm cự tuyệt sao? Nói cho cùng, không phải chúng tôi đang giúp chị, mà chỉ đang giúp bản thân mình mà thôi.”

Nghênh đón ánh mắt chân thành chờ mong của hai đứa nhỏ, mắt viện trưởng chậm rãi ướt át. Nhiều năm vất vả, chỉ cần giờ phút cảm động này thôi là quá đủ rồi!

“Đinh ~ Nhận được 200 điểm giá trị cảm ơn từ viện trưởng!”

9527 còn chưa kịp kinh ngạc, tiếng gõ cửa lại vang lên, từng đợt từng đợt phụ huynh ghé thăm, nhét phong bì hoặc dày hoặc mỏng vào tay bà. Có phụ huynh còn mang theo con đã lớn tới tận nơi, biếu tặng tâm ý của mình.

Một nhà ba người đi ra ngoài cửa, lẳng lặng nhìn người tới người lui. Viện trưởng được mọi người vây quanh, xoa đầu đứa bé này, vỗ vai đứa bé kia, đáp lại từng lời cổ vũ ủng hộ, gương mặt đầy nếp nhăn vì khắc khổ vương đầy nước mắt hạnh phúc.

“Đinh ~ Nhận được 200 điểm chính năng lượng!”

“Kí chủ, sự nghiệp vì nhân dân phục vụ phải làm được đến mức này mới coi là thành công, chúng ta còn kém xa lắm, phải tiếp tục cố gắng đấy!” 9527 nắm tay.

Hàn Trác Vũ yên lặng gật đầu.

Lôi Sâm vẫn ngây thơ nhìn, nhưng một hạt mầm mang tên ‘yêu’ đã lặng lẽ cắm sâu vào đáy lòng bé.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.