Trao đổi xong việc nhượng quyền khai thác rừng, Hồ chủ tịch hớn hở vào phòng phát thanh, vui sướng nói vào mic, “Bà con chú ý, có nhà hảo tâm quyên tặng than, thuốc, chăn bông quần áo ấm cho mọi người, mời mọi người đến ủy ban xã nhận…”
Hệ thống loa lắp trên cột điện đã lâu không dùng tới, giọng nói sang sảng mừng rỡ của chủ tịch xã vang lên khiến loa cũng như rung lên, làm lớp tro bụi bám trên rơi xuống. Bà con ngửa đầu nhìn loa, ngơ ngác mãi.
Đợi đến khi thông báo vang lên ba bốn lượt, bà con mới nhìn nhau, hỏi lại, “Cái gì? Chủ tịch xã vừa nói gì, có người quyên than với chăn cho mình ấy hả?” Củi trong nhà đã sớm đun hết, mấy ngày nay có mưa tuyết, trên núi đóng tầng băng dày, chẳng có củi khô để nhặt; quần áo mùa đông cũng đã mặc nhiều năm, vải bên ngoài đã mài rách, để lộ sợi bông ố vàng bên trong; chăn vì quanh năm không bỏ ra giặt giũ sạch sẽ được nên đóng tầng bụi, gần như không có tác dụng giữ ấm.
Hơn nữa đường đến làng rất khó đi, thanh niên làm thuê ở ngoài cuối năm chưa chắc đã về, nhiều ông bà đang buồn bã, bất an nghĩ liệu mình có sống qua được mùa đông này không. Lúc này, thông báo kia không khác gì tin mừng từ trên trời rơi xuống, khiến họ nhìn thấy hy vọng sống tiếp.
“Thật không vậy? Nào có ai tốt bụng thế?” Vui mừng xong, rất nhiều người lại bắt đầu nghi ngờ.
“Không cần biết, dù sao tôi phải qua
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/loi-phong-he-thong/2009752/chuong-73.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.