Phân phát vật tư xong, đoàn người trở lại trạm rada xã Thông Nguyên thì cũng đã tối, ánh đèn mờ ảo hắt lên gương mặt kiên nghị của chiến sĩ đứng gác.
“Báo cáo trạm trưởng, bà con tặng cậu Hàn Trác Vũ rất nhiều thứ, mời anh kiểm tra và nhận.” Chiến sĩ giơ tay chào, sau đó chỉ về phía bãi đất bên trái cửa. Ở đấy có rất nhiều túi làm bằng da rắn, túi nào túi nấy căng phồng.
Thông báo trong đầu Hàn Trác Vũ vẫn vang lên liên tục, tuy giá trị cảm ơn không còn nhiều như ban đầu, nhưng cứ 10 điểm, 20 điểm, 30 điểm, tích lũy lại cũng không ít chút nào, chẳng mấy chỗ đã lên đến hơn hai vạn. Nhớ lại hồi còn cảm thấy mỹ mãn với việc kiếm được 5 giá trị cảm ơn mỗi ngày, cậu và 9527 đều cảm thấy như đã qua mấy đời rồi.
“Mọi người đi đâu mà dính bẩn thế kia?” Khúc Tĩnh đeo túi thuốc, thở hổn hển bước tới, mấy ngày nay ông đi đến thôn Tây cách đây xa nhất để khám bệnh, tối không về trạm.
“Nhìn này, đây là hạt dẻ với thịt khô bà con tặng tôi đấy, toàn thứ tốt thôi! Lát bảo Tiểu Vũ chưng cho tôi ăn.” Giơ cái túi trong tay lên, Khúc Tĩnh đắc ý khoe. So với cuộc sống gấp gáp đầy áp lực ở thủ đô, ông lại thích xã Thông Nguyên đơn giản mà yên tĩnh này hơn, tuy hoàn cảnh có chút thiếu thốn, nhưng cơ thể lại khỏe hơn hẳn, đi mấy giờ đường núi mà chẳng có vấn đề gì.
“A, đây là gì vậy?” Nhìn thấy túi da
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/loi-phong-he-thong/2009750/chuong-74.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.