- '' Ông ngồi ghế đợi một lát để tôi kêu Thế Khải xuống ''. Ông Lý lịch sự mời ngồi phòng khách. Ông không dám cho lên phòng sợ là chưa xin phép ông chủ mà đã cho người lạ bước lên phòng tiểu thư nếu có chuyện gì chẳng phải ông chịu hết trách nhiệm sao? Riêng với Thế Khải thì chỉ tầm tuổi với tiểu thư lại còn thích chơi với cậu bé dù chỉ gặp lần đầu. Mới gặp lần đầu mà đã chơi quá sức như vậy. Cứ coi như Thế Khải là ngoại lệ của gia đình này.
- '' Cảm ơn, vậy làm phiền anh giúp tôi gọi nó xuống đây một tiếng ''.
- '' Được vậy anh chờ một lát ''.
Nói rồi ông Lý bước lên lầu bỏ mặt ông Chu ngồi nhìn xung quanh mà tận hưởng.
Thẩm Đình ông cũng biết hưởng thụ lắm. Lần trước chỉ đứng bên ngoài cánh cửa nhìn vô đã thấy rất tráng lệ rồi. Không ngờ hôm nay được ngồi đây như vậy. Nếu biến nó là vật sở hữu của mình thì sẽ ra sao đây. Đâu cần phải ngưỡng mộ người khác làm gì. Sao này cơ ngơi này cũng sẽ thuộc về Chu Dương ông.
Nghĩ đến đây lòng ông đã phơi phới hẳn ra. Thẩm Đình tôi sẽ không làm ông chết sớm vậy đâu. Cứ chết dần chết mòn trong tay tôi thì cảm giác sẽ hả hê hơn nhiều. Ha...ha...ha
Cạch
- '' Chú Lý sao chú lại không rõ cửa làm cháu giật cả mình ''. Nhìn thấy chú Lý tự ý xông vào như vậy cô bé lên tiếng phụng phịu, vẻ mặt nhợt nhạt tỏ ra
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/loi-noi-doi-dau-thuong/2628335/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.