Hai mẹ con Minh Châu trên đường về nhà cười cười nói nói. Nếu không nói sẽ không ai biết họ xa nhau gần hai mươi năm.
Đến nhà, bà ta cũng phải ngưỡng mộ sự tài giỏi của Minh Châu. Căn nhà sang trọng, thoáng mát. Tuy không thể so với Thẩm Gia. Nhưng ở độ tuổi của Minh Châu, khi ở riêng không dựa dẫm vào ba mẹ mà có cơ ngơi như thế này quả là đáng tự hào. Có đứa con gái như vậy cũng đỡ vất vả về sau.
Dù có trầm trồ, khen ngợi thì mục đích cuối cùng về đây của bà ta cũng chỉ là lợi dụng để lấy lại hào quang vốn có của mình. Chứ không hề có chút yêu thương gì đứa con gái bao năm mới gặp này cả.
’ Mẹ à, vào trong thôi ’.
Minh Châu làm cho bà ta trở về với thực tại.
’ À … à, được chúng ta đi ’.
Đúng là căn nhà này quá rộng rãi. Tuy mới được ở đây nhưng bà ta cảm giác như nhà của mình vậy.
’ Mẹ để con nấu cơm cho mẹ nhé! ’. Minh Châu biết mẹ mình cũng đã vất vả ở bên ngoài nhiều rồi. Nên từ nay sẽ báo hiếu cho mẹ để bù đắp lại những năm tháng qua.
’ Được ’. Mặc dù, không hưởng ứng với lời đề nghị này cho lắm. Nhưng không muốn con bé tuột hứng nên ép mình đồng ý vậy. Để tránh làm con bé không vui mà ảnh hưởng đến lợi ích của bà ta.
Minh Châu vui vẻ xoắn tay vào bếp để trổ tài. Tuy là tiểu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/loi-noi-doi-dau-thuong/2628211/chuong-53.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.