Thế Khải giải quyết xong chuyện của ông Chu nhưng không nghe thấy được một lời cảm ơn tử tế. Đằng này còn trách ngược lại mình.
Đem tâm trạng hằng hộc ra xe. Không cần đợi ông ấy về chung làm gì.
Ngày hôm nay, quả thật là một ngày mệt mỏi của anh.
Bị cái tên Thừa Quân nặng nhẹ đủ đường về bản báo cáo.
Khi hoàn thành xong thì tới lượt ba nhờ vả. À không, nói chính xác hơn là ra lệnh trả món nợ không hề nhỏ do cờ bạc mà ra.
Còn gì đau đớn hơn không, hãy kéo đến anh luôn một lượt.
Không làm anh thất vọng. Anh chạy ngang qua công viên, nơi mà Lục Đông và Giai Giai sẽ rời đi. Hai người họ vui cười, nụ cười xinh hơn hoa ấy đã từ lâu anh không nhận được từ Giai Giai. Chỉ lúc nhỏ là anh được nhìn thấy trọn vẹn nhất. Nét cười lúc ấy ngây thơ và hồn nhiên. Còn bây giờ rạng rỡ như hoa hướng dương, xinh đẹp gấp bội phần. Làm cho con trai nhìn vào chỉ muốn chiếm hữu và cưng chiều. Nhưng tất cả cô ấy chỉ dành riêng nụ cười đó cho Lục Đông mà không phải là anh.
Anh chạy lướt qua, bản thân thừa nhận ích kỉ khi không muốn nhìn thấy hạnh phúc của người khác.
Bởi vì hạnh phúc của người khác, chính là nỗi đau thương của anh.
- -------------------------
Hình ảnh tối qua cứ chập chờn trong đầu anh. Giai Giai quá đỗi xinh đẹp, làm anh không thể ngừng nhớ.
Sáng sớm đã đậu xe trước cổng Thẩm Gia. Chỉ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/loi-noi-doi-dau-thuong/2628206/chuong-56.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.