Nửa tiếng sau, cuối cùng cửa phòng cũng mở ra.
“Phòng tắm chỉ mở mười lăm phút.”
“Anh bác sĩ, em không khách sáo nữa nhé.” Tăng Tư Doãn nhấc đôi chân dài, vội vội vàng vàng chui vào phòng tắm.
Tần Phỉ ngáp một cái, không chút che giấu cơn buồn ngủ của mình. Cô liếc thấy Hành Tri Chỉ vẫn đứng ở trước cửa, lười biếng cười một cái: “Sao vậy? Còn phải để tôi mời cậu vào à?” Cô vừa định bước chân qua bậc cửa, tác động đến cơ bắp ở đùi, cô không kìm được mà kêu lên: “Đau, đau, đau…”
Hành Tri Chỉ lập tức chạy đến đỡ cô: “Chị lên giường đi.”
“Cậu muốn làm gì?” Tần Phỉ túm cổ áo: “Tuy rằng chết dưới hoa mẫu đơn có làm ma cũng là trang tuấn kiệt nhưng tôi sợ hôm nay không phải chết vì sung sướng mà chết vì đau, tôi không chịu…”
Hành Tri Chỉ tối sầm mặt, không kìm được mà mắng cô một câu: “Không nói phét là chị không thoải mái à?”
“Mẹ kiếp, không ngờ cậu còn biết từ “nói phét” này à?” Tần Phỉ ngạc nhiên nhìn anh đến mức khiến anh đỏ mặt, mới mỉm cười nằm lên giường.
Hành Tri Chỉ nhỏ giọng lẩm bẩm: “Em lại không phải người tối cổ.”
“Nhưng cậu là người cổ hủ.”
“...”
Hành Tri Chỉ thở dài sau gáy cô, không phản bác nữa.
Tần Phỉ không nghe thấy tiếng anh thì quay đầu nhìn, trông thấy anh đang lấy hộp kim châm cứu từ balo. Khi trông thấy một hộp toàn là kim kia, ngón chân cô tê liệt: “Cậu muốn làm gì?”
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/loi-noi-doi-cua-em-cung-em-tai/3569785/chuong-13.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.