“Đồ ngốc, cậu cũng rất biết cách đón ý lắm, nhanh như vậy đã đặt cho tôi biệt danh khác biệt rồi. Có phải lúc gọi tôi là Tần Tiểu Phỉ, cảm thấy vô cùng thân thiết với tôi hay không?”
“Không phải, chỉ là em…”
“Không cần giải thích nữa, thích gọi gì thì gọi đi.” Tần Phỉ tùy tiện xua tay, chống cằm nhìn anh, càng nhìn càng thấy vừa mắt. Ngũ quan của Hành Tri Chỉ rất mềm mại, dùng câu nói của người xưa chính là mặt mày hiền hậu, nhìn vào là biết người tốt. Lúc anh không cười thì ngốc nghếch giống hệt như con người anh, lúc cười lên lập tức trở thành mặt trời nhỏ, chỉ nhìn thôi đã thấy ấm áp, khiến người ta không kìm được mà muốn lại gần.
Trên thế gian này, có lẽ không ai không khao khát ấm áp nhỉ!
Cô cũng không thể thoát được.
Nhưng mặt trời nhỏ thích cô ở điểm nào ta? Không lẽ là lúc cô đập vào gáy anh, bảo anh lớn tiếng hát Hoa nhài rồi anh khuất phục dưới uy phong của cô hả ta?
Tần Phỉ tưởng tượng khung cảnh đó, bản thân cũng không nhịn được cười cười. Mà nụ cười này lại khiến sắc mặt vừa mới khôi phục bình thường của Hành Tri Chỉ đỏ lên.
“Chị cười cái gì?” Hành Tri Chỉ ngơ ngác hỏi.
Tần Phí kéo kính râm xuống một chút, ngước mắt liếc anh và hỏi: “Rốt cuộc cậu thích tôi ở điểm nào vậy?”
Hành Tri Chỉ cau mặt, không ngờ trên mặt có chút thay ấm ức, anh mím môi rồi mới lên tiếng: “Không phải là em nói
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/loi-noi-doi-cua-em-cung-em-tai/3569784/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.