Sau đó Hoắc Nhiễm Nhân thật sự ngủ thiếp đi, ngủ một giấc đến mười giờ, ngủ qua giờ cơm tối.
Đến khi tỉnh lại, cơn buồn ngủ vẫn chưa hoàn toàn buông tha cho người bị bắt làm tù binh, Kỷ Tuân nhìn thấy Hoắc Nhiễm Nhân hơi ngẩn mặt ra, dường như cũng có chút ảo não.
Hiếm khi thấy được cảm xúc rõ ràng như vậy trên khuôn mặt đối phương.
"Đói không?" Kỷ Tuân nhanh chóng hỏi.
"..." Hoắc Nhiễm Nhân lắc đầu.
"Vậy em ngủ tiếp đi." Kỷ Tuân nói, thuận thế vỗ về Hoắc Nhiễm Nhân.
"..." Hoắc Nhiễm Nhân nhìn anh.
Không cần lên tiếng, Kỷ Tuân đã cảm nhận được câu hỏi mà Hoắc Nhiễm Nhân muốn hỏi.
Anh thì sao? Anh có đói không?
"Anh không đói." Kỷ Tuân trả lời.
Anh nói thật đấy.
Ngày ngày nằm im trong bệnh viện, sao mà có khẩu vị cho nổi.
Hiện tại Kỷ Tuân cứ nhìn thấy cơm lại muốn thở dài, thế nên vì sao con người lại phải ăn cơm cơ chứ?
"..." Hoắc Nhiễm Nhân vẫn tiếp tục nhìn anh.
"Anh đói sẽ tự đi ăn." Kỷ Tuân trả lời trôi chảy, thuận tiện đưa chén nước cho Hoắc Nhiễm Nhân, "Uống ngụm nước cho nhuận họng, ngày mai ngủ dậy rồi tắm... Những chuyện khác cứ yên tâm, mặc dù anh bị thương, nhưng cảm ơn trời cao không có tàn phế, động tác này không quá đau, với cả anh cũng phải làm phục hồi chức năng mà."
Hoắc Nhiễm Nhân không nói gì.
Mà biểu cảm trên gương mặt càng lúc càng thoải mái, giống như hoàn toàn hài lòng,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/loi-noi-doi-chan-thanh/3203253/chuong-286.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.