"Thật ra đau lắm." Kỷ Tuân nhanh chóng đổi giọng, thay đổi phương án, "Đau đến mức không ngủ được luôn."
"Lúc nãy anh có nói thế đâu." Hoắc Nhiễm Nhân ngầm có ý riêng.
"Lúc nãy anh không muốn em lo lắng."
"Bây giờ thì sao?"
"Bây giờ muốn em vui vẻ." Kỷ Tuân nói.
"Ở trong lòng anh," Hoắc Nhiễm Nhân dựa vào cửa sổ, liếc Kỷ Tuân một cái, khẽ mỉm cười, "Biết anh bị thương rất đau, em sẽ vui lắm à?"
"..."
Quả nhiên giận thật.
Kỷ Tuân không thể hiện ra ngoài, nhưng trong lòng lại lạnh toát.
Kỹ năng móc mỉa lại tăng cao một bậc rồi.
"Tuy anh rất muốn làm em cảm thấy vui vẻ, nhưng hình như tìm sai cách rồi. Có thể do ngủ trong bệnh viện lâu quá, bộ não thông minh của anh đã tạm thời rỉ sắt." Kỷ Tuân co được dãn được, "Hay là em bày cho anh một chiêu đi?"
"Anh chắc chưa?" Hoắc Nhiễm Nhân có chút bất ngờ.
"Đương nhiên." Kỷ Tuân đàng hoàng trịnh trọng.
Anh cảm giác Hoắc Nhiễm Nhân đưa mắt nhìn sang, đảo quanh hai má anh một vòng, cả người giống như đang trầm tư suy nghĩ, trầm tư suy nghĩ đến mức ngay cả lông mi cũng cọ vào nhau, tỏa ra mùi vị nghiền ngẫm.
"Nếu đã là em gợi ý..." Hoắc Nhiễm Nhân.
"Đương nhiên gợi ý cái gì cũng được." Kỷ Tuân nghe lời hiểu ý, cũng đã chuẩn bị sẵn sàng.
"Vậy anh làm nũng cho em xem đi." Hoắc Nhiễm Nhân thỏa mãn biểu đạt.
"... Hả?"
"Anh không muốn?" Hoắc Nhiễm Nhân
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/loi-noi-doi-chan-thanh/3203250/chuong-285.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.