Ngón tay chạm vào hai má của Kỷ Tuân tỏa ra hơi ấm giống như bị điện giật, nhưng hơi ấm bình yên này chỉ nán lại trên ngón tay của Hoắc Nhiễm Nhân trong giây lát, sau giây lát ngắn ngủi, Kỷ Tuân lại bị kéo ra khỏi biển, kéo lên boong thuyền.
Trơ mắt nhìn thấy cảnh này, cảm giác phẫn nộ vì chỉ sượt qua tay suýt chút nữa khiến Hoắc Nhiễm Nhân mất đi lý trí, cậu muốn ngoi lên giữ lấy Kỷ Tuân, hoặc là đồng thời bị kéo lên cùng Kỷ Tuân cũng được.
Thế nhưng không có ý nghĩa, không có giá trị.
Nổi lên mặt nước sẽ không giúp được gì cho tình hình hiện tại, sẽ chỉ khiến cậu và Kỷ Tuân cùng rơi vào tay kẻ thù.
Cậu vùi mình vào trong nước.
Nghẹt thở.
Nhược điểm ăn sâu bén rễ quấn quanh cậu, nhược điểm đồng hành cùng cậu lớn lên, vào lúc này dường như đã trở thành ưu điểm.
Cậu có thể vùi mình trong nước một khoảng thời gian rất dài.
Nước biển lạnh giá bao quanh tứ phía, trong làn nước liên tục quay cuồng, cậu ép mình nuốt xuống từng chút từng chút tự trách cùng hối hận bởi vì không có cách nào giải cứu Kỷ Tuân, giống như đang nuốt từng lưỡi dao.
Không có ý nghĩa.
Hoang mang tự trách, không có ý nghĩa.
Bình tĩnh lại.
Bình tĩnh lại.
Mình tới để cứu Kỷ Tuân, không phải tới để chết cùng Kỷ Tuân, chết cùng không khó.
Gian nan nhất là chờ đợi.
Trơ mắt chờ đợi.
Chờ đợi cơ hội cũng như vận
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/loi-noi-doi-chan-thanh/3203241/chuong-281.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.