"Tôi cảm thấy Hoắc Nhiễm Nhân nói rất có lý." Kỷ Tuân tỏ thái độ.
Tôi nói khác Hoắc Nhiễm Nhân à? Mạnh Phụ Sơn liếc Kỷ Tuân một cái.
Nếu cả ba người đều tán thành, bọn họ liền bắt đầu chuẩn bị cho hành động tiếp theo.
Không vội chiến đấu thì vẫn còn rất nhiều thứ phải chuẩn bị trước khi chiến đấu. Bọn họ lên tầng bốn trước, đi đến phòng làm việc cùng chỗ ở của ông Liễu, mỗi vệ sĩ trên thuyền đều trang bị súng, đại biểu ý nghĩa chắc chắn phải có một "kho vũ khí" để cung cấp đạn dược cũng như thay đổi súng ống cho bọn họ, ngày hôm nay, ba tầng phía dưới đã bị lục soát vô số lần, không tồn tại thứ này.
Rõ ràng, "kho vũ khí" chỉ có thể nằm trên tầng bốn của ông Liễu.
Bọn họ đi thẳng qua phòng chờ và phòng tiếp khách, gần như không dừng lại ở hai nơi này, sau đó lại đi vào phòng làm việc của ông Liễu, phòng làm việc đã bị khóa lại, Kỷ Tuân bèn thể hiện khả năng mở khóa thần sầu của mình một lần nữa.
"Kho vũ khí sẽ ở đâu đây?" Mạnh Phụ Sơn nói nhỏ.
"Phòng làm việc, hoặc là phòng ngủ." Hoắc Nhiễm Nhân nói.
"Ừm..." Mạnh Phụ Sơn trầm ngâm.
"Đặt ở phòng ngủ sẽ làm người yên tâm, đặt ở phòng làm việc sẽ dễ dàng mang theo." Kỷ Tuân xen ngang.
"Câu trả lời của Hoắc Nhiễm Nhân có chỗ nào khó hiểu đâu." Mạnh Phụ Sơn lại liếc Kỷ Tuân một cái.
"Cho nên?"
"Sao cậu cứ phải làm phiên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/loi-noi-doi-chan-thanh/3203204/chuong-265.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.