Một cánh cửa ở tầng hai lặng lẽ mở ra.
Ánh đèn màu cam trong hành lang chiếu lên tấm thảm đỏ tươi, trên góc tường, thiết bị giám sát đã bị phá hỏng vẫn đang nhìn chằm chằm vào hành lang với đôi mắt nứt nẻ như mạng nhện.
Thế nhưng, kỳ quái, rất kỳ quái, hành lang này, phía trước dẫn tới cầu thang xoắn ốc của sảnh chính, phía sau đối diện với phòng thuyền trưởng đang đóng chặt, mà trong hành lang hẹp dài, trống rỗng lại yên tĩnh, không một bóng người!
Mọi người đi đâu hết rồi?
Ông Liễu đâu? Những vệ sĩ kia đâu?
Một bóng đen bước ra từ cánh cửa rộng mở...
*
"Tôi nghĩ, chuyện quan trọng nhất bây giờ chính là liên lạc với lực lượng cảnh sát."
Ba người miễn cưỡng xem như đã đồng thuận với nhau, Kỷ Tuân trút bỏ những suy nghĩ hỗn loạn trong đầu, nói chuyện với hai người còn lại. Sau đó anh nhìn về phía Hoắc Nhiễm Nhân. Lúc trước, khi Kỷ Tuân cùng Mạnh Phụ Sơn hành động vẫn chưa nghĩ đến phương diện cảnh sát, bởi vì lúc đó không đủ điều kiện báo cáo, chuẩn bị cũng như liên lạc với lực lượng cảnh sát. Nhưng trước khác nay khác. Bây giờ đã có ba người liên tiếp chết trên thuyền, thuyền lại mất động lực, còn có đội trưởng Hoắc Nhiễm Nhân ở đây, chỉ cần có thể liên lạc thành công với lực lượng cảnh sát, lực lượng cảnh sát sẽ có đủ lý do để khám xét và bắt giữ, mọi chuyện sẽ trở nên vô cùng dễ dàng.
"Trước khi lên thuyền, em có để
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/loi-noi-doi-chan-thanh/3203202/chuong-264.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.