"... Có ý gì?" Kỷ Tuân ngơ ngác hỏi.
Là Kỷ Ngữ sao? Cậu ta nghĩ. Mình đã giết Kỷ Ngữ.
Giờ khắc này, linh hồn tựa như đã rời khỏi thể xác, vọt ra khỏi thể xác nặng nề từ sau gáy, liên tục nổi lên, nổi lên trên cả nóc xe ô tô, đứng ở chỗ cao mà lạnh lùng nhìn xuống người đang rúc trong ghế lái.
Hắn quan sát thấy cơ thể Kỷ Tuân đang run rẩy, giống như động vật hằng nhiệt đột nhiên bị ném vào trong băng tuyết tràn ngập đất trời, hàm răng run lập cập, xương cốt va vào nhau, mỗi một bắp thịt trên cơ thể cũng đang run lẩy bẩy mà đón nhận số mệnh sắp phải chết trong băng tuyết.
Sợ cái gì.
Hắn cười lạnh.
Người mà Mạnh Phụ Sơn nói tới tuyệt đối không phải Kỷ Ngữ. Hoắc Nhiễm Nhân có thể nghi ngờ mình giết Kỷ Ngữ, nhưng Mạnh Phụ Sơn sẽ không.
Mục đích duy nhất khiến Mạnh Phụ Sơn phải trả giá bằng cả cuộc đời chính là tìm được hung thủ sát hại Kỷ Ngữ —— Cậu ta không nghĩ là mình —— Nếu không cậu ta đã sớm trả thù mình rồi.
Vậy thì. Anh đang ngẫm nghĩ. Người mà Mạnh Phụ Sơn nói tới là ai?
Mình đã giết ai?
"Tôi giết ai?" Kỷ Tuân lẩm bẩm, giọng nói tựa như từ đường chân trời truyền thẳng vào trong tai, mơ hồ loáng thoáng, nghe không rõ.
"An Giới." Mạnh Phụ Sơn khẽ cười, lời tựa như dao, "Kỷ Tuân, đừng gạt chính mình, cũng đừng gạt tôi. Cậu không quên được hắn, tôi cũng không quên được."
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/loi-noi-doi-chan-thanh/3203139/chuong-232.html