Tảo mộ xong, Kỷ Tuân cùng Hoắc Nhiễm Nhân cũng không tách riêng đường với Dụ Từ Sinh.
Hai người còn muốn đi một chuyến đến nhà Hoắc Nhiễm Nhân, mà Dụ Từ Sinh cũng phải về nhà, vừa hay tiện đường, liền đi cùng luôn.
Khi tới cùng một khu chung cư, cùng một tầng nhà, Dụ Từ Sinh gõ cánh cửa cách vách, cánh cửa cách vách mở ra, một ông lão có khuôn mặt phúc hậu với chuỗi tràng hạt trên tay xuất hiện, lông mày của ông lão rất bắt mắt, vừa dài vừa dày, giống như ông lão bước ra từ trong tranh vậy.
Đây là bố của Dụ Từ Sinh, Dụ Phàm Hải.
Ông lão năm nay sáu mươi bảy tuổi, vốn là người Hong Kong, sau đó nhập cư đến Singapore. Có lẽ bản tính đã hơi mê tín, cũng có lẽ ông lão cảm thấy thương xót trước tình cảnh của hai vợ chồng Hứa Thành Chương, không lâu sau cái đêm xảy ra chuyện ngoài ý muộn, gia đình họ cũng dọn ra khỏi khu chung cư này, nhưng nhà ở đây không dễ bán, đành phải giữ lại, chuẩn bị sẵn để chủ nhân thỉnh thoảng trở về.
Về sau Hoắc Nhiễm Nhân liên lạc với Dụ Từ Sinh mới biết được những chuyện đó, còn bản thân chưa từng gặp lại người trưởng bối này.
"Cháu chào chú." Hoắc Nhiễm Nhân chào hỏi một tiếng.
Dụ Phàm Hải nhìn thấy Hoắc Nhiễm Nhân, trong mắt lóe tia sáng ngạc nhiên, tia sáng kia ngưng tụ vào chân mày của Hoắc Nhiễm Nhân, rồi lại bị chủ nhân xoay tròn một cách chậm rãi giống như chuỗi tràng hạt nắm trong tay, rơi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/loi-noi-doi-chan-thanh/3203069/chuong-196.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.