Mạnh Phụ Sơn bước đi trong hành lang.
Hành lang của bệnh viện luôn như thế này, lạnh lẽo đau thương, tường trắng cùng nước sơn xanh biếc đều phản chiếu ra ánh sáng khiến người ta sợ hãi, khiến người ta cảm thấy phản cảm từ tận đáy lòng.
Mạnh Phụ Sơn dừng lại trước số phòng được báo trước, giơ tay, gõ cửa.
Cửa mở ra, một gã vệ sĩ cao to xuất hiện trước mắt Mạnh Phụ Sơn, đây là "súng" cùng "nón giáp sắt" một giây không thể rời của Trần Gia Thụ, Mạnh Phụ Sơn chưa bao giờ thấy bọn họ tách ra.
Ít nhất mỗi khi hắn gặp Trần Gia Thụ, lúc nào cũng có vệ sĩ ở đây.
Vệ sĩ kiệm lời ít nói, dẫn Mạnh Phụ Sơn đi vào.
Mạnh Phụ Sơn cũng là một người kiệm lời ít nói, yên lặng đi theo, giữa đường còn sát qua vai của một người mặc áo blouse trắng, hắn hờ hững liếc đối phương một cái.
Bác sĩ điều trị chính của Trần Gia Thụ.
Có lẽ là đến khám lại lần nữa.
Đến khi rẽ qua vật che chắn cuối cùng trong phòng, Mạnh Phụ Sơn nhìn thấy Trần Gia Thụ đang ngồi bên cạnh cửa sổ sát đất.
Đây là phòng bệnh cao cấp của bệnh viện, nếu như không phải tận mắt thấy, thật sự khó có thể tưởng tượng bệnh viện cũng có chỗ ở xa hoa chẳng kém gì viện điều dưỡng —— Có lẽ tiền thật sự là vạn năng.
Trong phòng mở lò sưởi rất ấm, Mạnh Phụ Sơn chỉ mặc một bộ mỏng quần áo mà cũng cảm thấy nóng, nhưng Trần Gia Thụ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/loi-noi-doi-chan-thanh/3202995/chuong-159.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.