Bệnh viện nhân dân số 1 thành phố Cầm, là bệnh viện tốt nhất thành phố Cầm.
Bất kể là thời gian nào, người đến khám bệnh, người đến thăm bệnh, đều khiến bệnh viện này chật ních không một chỗ hở.
Sau khi Hồ Nguyên đến thăm Kỷ Tuân đã dành nửa buổi chiều trong một tiệm làm móng ở thành phố Cầm, tiếp đó mới đi tới nơi mà mình chân chính muốn tới.
"Tiện đường" mà cô nói lúc trước cũng không phải khách sáo, mà quả thật là còn một cuộc hẹn quan trọng hơn ở chỗ này, nếu không phải như vậy, cô cũng sẽ không xin nghỉ từ thành phố Ninh ngàn dặm xa xôi để đến thành phố Cầm.
Cô đến gặp bố của mình, lão Hồ.
Hai người xác định thời gian gặp mặt là vào 6 giờ chiều, gặp nhau trong nhà lão Hồ.
Nhưng trước đó cô đã đến một nơi.
Một cửa hàng gia công đồ gỗ gần đường Tinh Hà của thành phố Cầm. Đường Tinh Hà giáp bến cảng bỏ hoang của thành phố Cầm, thuộc vùng dốc, thường ngày ít người qua lại, mở cửa hàng gia công đồ gỗ ở nơi như này, đương nhiên không hi vọng kiếm bộn tiền, đây chỉ là một căn cứ nhỏ dành cho người yêu thích nghề mộc ở thành phố Cầm mà thôi.
Sở dĩ Hồ Nguyên biết rõ như thế, chỉ bởi vì căn cứ này, chính là do lão Hồ mở.
Cô thậm chí còn biết được nguyên nhân vì sao lão Hồ chọn địa điểm ở chỗ này —— chính là bởi vì bến cảng bỏ hoang cách đó không xa. Thậm chí lúc trước
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/loi-noi-doi-chan-thanh/3202993/chuong-158.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.