Ngày hôm nay rất kỳ diệu.
Kỷ Tuân lại có chút mệt mỏi giống như ngủ không đủ.
Vậy nên dù ánh mặt trời đã chiếu lên cánh tay anh thông qua cửa sổ, trong phòng còn vang lên một loại động tĩnh khiến người tỉnh giấc... Động tĩnh kia rất nhỏ bé, phải để anh cẩn thận lắng nghe, mới có thể loáng thoáng nghe thấy.
Hoắc Nhiễm Nhân đại khái đã rời giường từ mười phút trước.
Lúc bên cạnh mình nhẹ đi, Kỷ Tuân đã từ tỉnh dậy từ trong mộng.
Chỉ là không chịu mở mắt ra.
Khi đó Hoắc Nhiễm Nhân vẫn chưa xuống giường, anh cảm nhận được đối phương chỉ ngồi dậy, nhìn về phía mình, nhìn khoảng một hai phút, sau đó lại rón rén xuống giường. Sau khi xuống giường, còn kéo cái chăn đã trượt tới ngực anh lên trên, kéo đến vị trí có thể đắp kín vai anh.
Sau đó Hoắc Nhiễm Nhân đến chỗ rèm cửa, vẫn cứ nhẹ nhàng, không gây ra động tĩnh quá nhiều mà kéo rèm cửa sổ dịch ra một cái khe.
Sở dĩ anh có thể phát hiện, một nửa là người thường xuyên mất ngủ luôn có thần kinh yếu ớt, nửa còn lại là vì căn phòng tối tăm bị một tia nắng đâm thủng —— chính là tia nắng chiếu lên tay anh.
Anh vẫn nằm trên giường, chỉ chuyển từ tư thế nằm thẳng sang nằm sấp, vùi một bên tai vào gối lông chim, một bên còn lại lấy cánh tay che, tiếp tục chợp mắt.
Trong lúc chợp mắt, tư duy vẫn chưa hoàn toàn tỉnh táo của anh giống như
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/loi-noi-doi-chan-thanh/3202975/chuong-149.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.