Tôi lựa chọn kể chuyện của Hứa Thi Cẩn cho anh biết.
Tôi đã nghĩ kỹ rồi, sau khi lựa chọn mô phỏng hành vi tương tự hung thủ chỉ vì tò mò, tôi quả thật cần một trợ thủ thông minh, người này phải có góc nhìn công bằng, đứng bên ngoài phòng học, quan sát mỗi một người trong lớp, bao gồm cả tôi.
Mà điểm này, tôi không thể làm được.
Cho dù tôi không có ý định gϊếŧ chết đám người Tưởng Tiệp, nhưng phẫn nộ vốn là một thấu kính phân cực, khiến hình tượng của bọn họ trong đầu tôi nảy sinh biến hóa mà chính tôi không thể nhận ra được.
Như vậy không đủ công bằng.
Đối với chân tướng, sai một ly, đi một dặm.
Anh nghe xong, rất hứng thú hỏi: "Thế trong xấp di thư kia viết những gì? Cậu kể coi, tôi muốn nghe thử."
Anh nói cứ như là tôi phải nhớ nội dung di thư lắm ấy nhỉ.
Mà đúng là tôi có nhớ, nhưng trí nhớ của tôi không phải quá xuất sắc, chỉ có thể bảo đảm nội dung khái quát, không có thể bảo đảm câu chữ hoàn toàn giống nhau, tôi nói những điểm cần lưu ý cho anh trước, anh "Ồ" một tiếng, còn có vẻ hơi thất vọng.
"Làm như anh có thể nghe qua một lần là thuộc hết được ý." Tôi chế giễu anh một câu.
"À tôi có thể thật." Anh thản nhiên nói, "Nghe qua một lần có thể thuộc, nhìn qua một lần cũng có thể thuộc, muốn thi một màn đọc thuộc không?"
Anh còn kéo ngăn bàn của
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/loi-noi-doi-chan-thanh/3202908/chuong-117.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.