"Ngu ngốc!"
Có Tưởng Tiệp dẫn đầu, các bạn khác cũng thốt ra những lời mắng chửi anh.
Ngu ngốc.
Hai chữ này đồng thời xuất hiện trong lòng tôi. Tôi cũng không cảm thấy có gì cảm động, một người không cần người khác cứu vớt, đương nhiên sẽ không bởi vì có người đột nhiên xuất hiện muốn cứu vớt chình mình mà sinh ra cảm động.
Trong lòng tôi hơi cảm thấy buồn bực khi kế hoạch bị xáo trộn, cho dù chưa chắc tôi sẽ thực hiện kế hoạch này.
Xét đến cùng, tôi cảm thấy buồn bực có lẽ là do động cơ cứu người của người này.
Người là giống loài chạy theo chủ nghĩa lợi ích, người sẽ không làm ra hành động vi phạm lợi ích của chính mình.
Tôi không quen không biết anh, anh đột nhiên chạy đến can thiệp vào hành động bạo lực lần này, chỉ có thể là vì anh vốn là "sứ giả chính nghĩa" trời sinh, "cứu người" có thể khiến anh cảm thấy thỏa mãn, có thể cho anh cơ hội từ trên cao nhìn xuống đồng loại, thương hại đồng loại.
Anh đạt được cảm giác thành công rất lớn.
Mà loại cảm giác thành công xây dựng trên yếu đuối cùng bất lực của tôi, đương nhiên không có điểm nào đáng để tôi vui vẻ hay cảm động. Huống hồ lần này anh ngăn cản lại có tác dụng gì? Anh chỉ là người qua đường, còn tôi vẫn sẽ ở đây, chỉ có thể trở thành đối tượng trả thù nhiều lần của Tưởng Tiệp.
Anh nhảy xuống từ trên tường rào.
Vải đen
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/loi-noi-doi-chan-thanh/3202907/chuong-116.html