Một đêm mệt mỏi nhưng cũng không ngủ được yên ổn, Hoắc Nhiễm Nhân nghĩ đến chuyện gì đó, nửa đêm tỉnh lại một lần, đi tìm Kỷ Tuân đáng lẽ nên ngủ ở bên cạnh, mà quả nhiên Kỷ Tuân không có ở đây.
Tối hôm nay anh ấy vẫn không ngủ sao?
Cậu tìm kiếm bóng người, rất nhanh đã nhìn thấy Kỷ Tuân đang ngồi trên bệ cửa sổ.
Trong phòng không bật đèn, nhưng rèm cửa sổ đóng lại đã bị kéo ra, ánh sáng lờ mờ của màn đêm chiếu sáng người đang ngồi bên cửa sổ.
Kỷ Tuân lấy tay nghịch một con gấu bông hình mèo tam thể, cũng không biết anh tìm được từ đâu ra, lúc trước mua đồ được tặng kèm à?
Cậu nghĩ vậy, ánh mắt cũng không rời đi, vẫn dừng lại trên người Kỷ Tuân như trước.
Tuy Kỷ Tuân đang nghịch mèo, nhưng hình như cũng không quá để ý, đối phương co một chân, cằm đặt trên đầu gối, anh không nhìn gấu bông trong tay, mà nghiêng đầu ngắm mặt trăng ngoài cửa sổ.
Mặt trăng nấp trong tầng mây, chỉ lộ ra cái bóng vàng nhạt trong suốt.
Hoắc Nhiễm Nhân chống tay, thần trí còn chưa quá tỉnh táo, cũng không đoái hoài tới những thứ này, tức giận giống như một kiện tướng chạy cự li ngắn, ngang ngược vô lý, vọt thẳng vào trong đầu cậu.
Chăn từ trên vai rơi xuống, phát ra tiếng vang khe khẽ. Không khí lạnh lẽo tập kích trần trụi sống lưng của cậu, khiến đầu óc cậu thoáng tỉnh táo hơn một chút, lúc này đã tỉnh táo đến đỉnh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/loi-noi-doi-chan-thanh/3202901/chuong-113.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.