Bước vào nhà, Hoắc Nhiễm Nhân đi tới phòng tắm tắm rửa sạch sẽ trước đã.
Tối hôm nay đầu tiên là đi ăn lẩu, sau đó lại chạy đi cứu viện, khắp người cũng không được thơm cho lắm.
Tiếng nước róc rách, cậu đi ngược lại với tốc chiến tốc thắng thường ngày, chậm chạp xối nước dưới vòi hoa sen, cuối cùng còn bước vào bồn tắm ngâm người một lát, lúc bước vào cũng không nghĩ gì, nhưng đến khi nằm xuống, đầu gác lên bồn tắm, nhìn mặt nước sóng dậy trập trùng cùng mép bồn tắm còn vương giọt nước, đột nhiên lại nhớ đến bức ảnh mà Kỷ Tuân gửi tới.
"..." Hoắc Nhiễm Nhân.
Cậu lập tức trượt vào trong nước, để sóng nước nhấn chìm cổ.
Tối hôm nay làm sao thế, sao đâu đâu cũng là cảm giác déjà vu hoang đường đến vậy.
... Đều do bức ảnh quấy rối mà Kỷ Tuân gửi cho!
Hoắc Nhiễm Nhân ngâm mình trong nước, cho đến khi nước vốn không quá ấm chuyển lạnh, cậu mới đứng lên, lau khô cơ thể, mặc quần áo.
Chờ cậu chậm rãi mở cửa phòng tắm, đi tới phòng ngủ, phát hiện Kỷ Tuân đang nằm trên giường của chính mình.
Kỷ Tuân cũng thay quần áo, một thân áo tắm buộc lỏng lẻo, trong phòng không bật đèn lớn, chỉ mở đèn ngủ, Kỷ Tuân xem điện thoại dưới ánh đèn, vết rách giữa hai ngón tay lúc trước đã tìm băng gạc băng bó qua.
Đồng hồ treo tường chỉ đúng 12 giờ.
Hoắc Nhiễm Nhân lơ đãng nhắc một câu: "Buổi tối mà xem điện thoại
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/loi-noi-doi-chan-thanh/3202899/chuong-112.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.