Một chiếc xe van nhanh như chớp lao về phía địa điểm đã được chỉ định.
Người lái xe chính là Văn Dạng Dạng không uống rượu trong buổi liên hoan, bởi vì nghi ngờ có xảy ra án bắt cóc, hầu hết người của đội 2 đều ở đây, bên trong còn chen lẫn một người rất quan tâm Kỷ Tuân, Viên Việt.
Hiện tại, tất cả bọn họ đều vây quanh một cái màn hình nho nhỏ —— điện thoại của Hoắc Nhiễm Nhân —— đọc tin nhắn.
Ánh sáng của màn hình, chiếu lên gương mặt của năm người đang túm tụm lại với nhau, mà bên trong xe không bật đèn, ngoại trừ năm cái đầu lơ lửng trôi nổi, đương nhiên không nhìn thấy được cơ thể dưới phần đầu.
Một chiếc xe đang tốt đẹp lại giống như đang đi dọa ma. Quan trọng nhất là... Bọn họ còn hai mắt nhìn nhau giống như vừa gặp phải ma, trong đó đặc biệt nhất là Đàm Minh Cửu, lại là Đàm Minh Cửu!
"Hoắc, Hoắc đội, cậu, Kỷ Tuân..." Đàm Minh Cửu giống như mắc tật nói lắp, đứt quãng không thôi, nói một chút dừng một chút, giống như không thể nói hết một hơi.
Hoắc Nhiễm Nhân thầm cảm thấy không dễ chịu, bình tĩnh nói: "Đây không phải là tin nhắn mà Kỷ Tuân gửi tới."
Có thật không?
Năm người mười đôi mắt, mười ngọn đèn pha sáng rực cùng lúc chiếu về phía cậu, trong mắt bọn họ viết đầy "Đừng gạt tôi tôi không tin, đây không thể là tin nhắn Kỷ Tuân gửi cho cậu à?"
Giống như chụp X quang ở bệnh viện
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/loi-noi-doi-chan-thanh/3202895/chuong-110.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.