Một đêm ngọt ngào.
Mãi đến khi một cơn gió lành lạnh gọi Hoắc Nhiễm Nhân vẫn còn trong mộng tỉnh dậy. Cậu cử động cánh tay một lát, sờ sang bên cạnh, ký ức của cậu vẫn dừng lại vào tối hôm qua, Kỷ Tuân ôm cậu vào trong ngực.
Nhưng bàn tay này chỉ chạm được khoảng không, cơ thể ấm áp trong dự đoán không hề xuất hiện trong lòng bàn tay, cậu chỉ sờ được lạnh lẽo tràn trề.
Hoắc Nhiễm Nhân mở mắt ra, mang theo mơ màng khi mới ngủ dậy mà quay đầu, một bên giường trống không.
"Kỷ Tuân?" Hoắc Nhiễm Nhân mở miệng gọi anh.
Nhưng không có đáp lại, trong phòng căn phòng trống trải chỉ có không khí lạnh đang tản ra tứ phía, không khí lạnh vây chặt lấy tiếng gọi của cậu, đơn độc ghé ngang khắp cả phòng.
Một chút mơ màng cuối cùng rời khỏi cơ thể của Hoắc Nhiễm Nhân.
Cậu cau mày, mò điện thoại đặt ở trên đầu giường, vừa liếc nhìn thời gian đã cảm thấy vô cùng ảo não.
Tám giờ sáng, muộn như vậy rồi?
Tối hôm qua cũng không có làm gì, sao lại phá vỡ quy luật nghỉ ngơi đã cố định nhiều năm qua được chứ.
Lần gần nhất bị phá vỡ vẫn là ——
Cậu nghĩ tới một vài... Một vài hình ảnh của mình và Kỷ Tuân, sau tai nóng hết cả lên.
Cậu ép chính mình không nghĩ đến những hình ảnh đó nữa, sau lại nghĩ:
Kỷ Tuân đâu? Đi rồi sao?
Một nửa giường thuộc về Kỷ Tuân, chăn đệm không loạn, chỉnh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/loi-noi-doi-chan-thanh/3202883/chuong-104.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.