Trong lúc Hoắc Nhiễm Nhân còn đang nhọc nhằn khổ sở phá án thì Kỷ Tuân đã về đến nhà của cậu.
Lần này anh về nhà mình một chuyến trước, lấy vài bộ quần áo rồi mới lại đến nhà Hoắc Nhiễm Nhân. Anh có dự cảm, sau này số lần anh ngủ lại nhà cậu hẳn sẽ không ít...
Anh tắm nước nóng khoan khoái dễ chịu, lúc tắm lại nghĩ đến Hoắc Nhiễm Nhân còn đang phải chăm chỉ thẩm vấn phạm nhân, chỉnh lý hồ sơ, viết báo cáo, ngay lập tức cảm thấy nước nóng càng thêm thoải mái, rượu vang trong ly thủy tinh cũng càng lúc đậm đà.
Anh dùng bàn tay ướt nhẹp cầm điện thoại lên, xoay tới xoay lui, cuối cùng cũng tìm được góc độ ổn thỏa có thể chụp được cả rượu vang lẫn mép bồn tắm, sau đó gửi ảnh này cho Hoắc Nhiễm Nhân.
Sau mười phút, Hoắc Nhiễm Nhân gửi tin nhắn tới.
"..."
Chỉ có dấu ba chấm im lặng tuyệt đối, hoàn toàn lười không buồn nói chuyện với Kỷ Tuân.
Khoe khoang được rồi. Hài lòng rồi.
Kỷ Tuân vừa ngâm nga vừa bước ra ngoài bồn tắm, cầm áo tắm khoác lên người, thời điểm ra khỏi phòng tắm, đang muốn hoạt động ngón tay gõ vài dòng chữ, anh mới đột nhiên nhận ra... Chính mình rõ ràng đã trở về nhà cầm quần áo lại đây, thế mà lại quên không lấy máy tính.
Tiểu thuyết của anh...
Thôi, dù sao hôm nay mới mùng tám, nghỉ ngơi mấy ngày nữa rồi làm.
Kỷ Tuân nhanh chóng tìm được lý do bào chữa, dù
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/loi-noi-doi-chan-thanh/3202881/chuong-103.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.