"Tôi họ Cao, Cao Sảng, cậu cứ gọi tôi chị Sảng đi." Người phụ nữ khoác áo lông chồn đỏ tươi nói.
Vào lúc này, đã qua năm phút kể từ khi Cao Sảng phát hiện ra người thanh niên trong cốp xe, xe đỗ ở ven đường khẩn thiết khởi động, người thanh niên đang khoác tấm chăn mà Cao Sảng lục tung cả đống hành lý mới tìm được, nhưng chăn hiển nhiên không đủ giữ ấm, người đàn ông phơi mình trong gió rét dù có bọc kín chăn cũng không kiềm chế được mà run cầm cập.
"Thật, thật ngại quá, lúc trước khi chị thay lốp xe, tôi đã lén bò vào, tôi không phải người xấu... Quần áo cùng ví tiền trên người tôi đều bị cướp mất, chị trở tôi vào trong thành phố là tốt quá rồi... Vô cùng xin lỗi, chị đừng sợ, tôi thật sự không phải là người xấu..."
Cao Sảng thế nhưng không hề lo lắng chính mình sẽ gặp phải nguy hiểm. Đôi mắt dính mi giả thật dài của cô, nheo lại dưới lớp kính râm, trong mắt khó nén hiếu kỳ:
"Điện thoại của cậu đâu? Cũng bị cướp mất rồi à?"
Người đàn ông, cũng chính là Mạc Nại, gật gật đầu.
"Chúng ta sợ là không cùng đường, như vậy đi, tôi gọi cảnh sát đưa cậu về nhà."
"Tôi không lên xe cảnh sát." Mạc Nại giật mình. Chăn đắp trên vai cũng rơi xuống một đoạn, hắn dứt khoát không đắp nữa, đặt luôn chăn vào trong xe, "Tôi không lên xe cảnh sát, tôi đi ngay, cảm ơn sự giúp đỡ của chị."
Nói như thế xong, hắn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/loi-noi-doi-chan-thanh/3202825/chuong-74.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.