- Sương Nguyệt mắt muội không tốt hay là muội ở lại với bác Sở đi!
Biết Tần Trương lo lắng cho mình, Sương Nguyệt mỉn cười và lên tiếng:
- Muội có thể ở đây cũng được, nhưng muội tin cha muội vẫn có thể đi cùng mọi người. Ông ấy tuy giờ không thể sử dụng đạo pháp nhưng kiến thức của ông ấy vô cùng sâu rộng nên chắc chắn có thể giúp được mọi người.
Thấy Sương Nguyệt nói vậy, Tần Trương có chút khó xử không biết phải làm sao. Cậu vốn không muốn liên lụy tới hai người bọn họ nên mới đề xuất ý kiến đó nhưng dường như cả Sương Nguyệt và ông Sở đều rất quyết tâm muốn đi cùng cả nhóm. Bất giác Tần Trương quay sang nhìn Ngũ Ca, thấy y vẫn thản nhiên không chút biến sắc như thể muốn nói rằng y sẽ không vì bất kì lí do gì mà ở lại cả. Đúng lúc Tần Trương đang rơi vào thế khó xử không biết làm sao cho phải thì Bạch cốt tân nương bỗng lên tiếng:
- Hay là để cô ấy đi với ta đi, còn đứa nhóc này giao cho cậu.
Nói rồi Bạch cốt tân nương thả đứa trẻ đang bồng bên sườn đứng xuống dưới chân của Tần Trương. Sau đó cô cõng Sương Nguyệt lên vai và âm thầm lãm nhẩm đọc một câu chú lạ kì. Đôi môi của Bạch cốt tân nương vừa dừng lại cũng là lúc sau lưng và giữa eo của cô xuất hiện những sợi tơ đỏ thẫm bao quanh, kết chặt hai người thiếu nữ lại với nhau. Tần Trương chỉ đành một tay bế đứa trẻ và
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/loi-nguyen-oan/3721206/chuong-49.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.