Chẳng biết đã qua bao lâu nhưng lần mò một hồi theo lối mòn thì bằng một cách thần kì nào đấy nhóm người của
Tần Trương đã đến được chân núi nơi miếu Hoàng Thành tọa lạc. Nhìn từ xa có thế thấy bao quanh ngôi miếu là những bức tường đất đắp cao khiến ta có cảm giác như lạc vào một tòa thành cổ vững chãi. Phía dưới chân một bức tường ấy là những hào bảo hộ được đào sâu nhưng không có nước bên trong nền khi nhìn xa có cảm giác như những con rắn dài loằng ngoằng đang nằm im trên mặt đất khô cằn. Không chỉ có vậy, dường như càng đi lên cao gần về phía ngôi miếu, sương mù càng tan ra và biến mất như thế ở đó có một vầng hào quang chiếu rọi.
Tuy vậy đám người chỉ dám đi đến lưng chừng núi bởi không có Hắc Bạch Vô Thường thì họ không có cách nào thâm nhập được vào bên trong.
Tòa thành lớn như vậy chắc chắn bên ngoài có rất nhiều lính canh, chúng ta không thể lẻn vào trong được - Ngũ Ca thì thầm.Nếu vậy hay là để ta xử lí hết bọn chúng còn các ngươi nhân cơ hội xông vào lấy giấy nhé!
Cô sẽ không thể đánh lại lính canh bởi họ cũng là âm hồn như cô vậy và hơn thế nữa họ cũng đã được đào tạo bài bản để ứng phố với những kẻ xâm nhập. Vì vậy cách của cô không thể thực hiện được - Ông Sở ân cần giải thích.Nghe vậy, Bạch cốt tân nương vô cùng tức giận mà nghiễn răng ken két. Vừa nhìn về phía
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/loi-nguyen-oan/3644154/chuong-44.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.