Vậy bà cậu có thể xem được những gì đã xảy ra trong quá khứ không?
- Cái này thì... Chắc là hơi khó.
Nghe câu trả lời của Ngũ Ca, Tần Trương hơi nhíu mày. Cậu khẽ thở dài một tiếng đầy khắc khoải. Gương mặt của cậu đượm buồn có chút hơi lo lắng căng thẳng. Cậu thật sự rất muốn nhanh chóng tìm ra hung thủ đã sát hại toàn bộ gia đình cậu, khiến gia đình cậu tan tác như bây giờ.
- À mà cậu tên gì. Nhìn cậu như vậy chắc cũng...
- Tôi tên Tần Trương.
- Tần Trương? Lẽ nào cậu chính là...
- Đúng vậy tôi là con trai duy nhất của quan huyện Tần Trạch Dương.
Ngũ Ca tròn mắt kinh ngạc. Nghe danh quan huyện đã lâu không ngờ hôm nay lại có dịp gặp được hậu thế của quan ở đây. Đúng là: "Hổ phụ sinh hổ tử", tư chất và phóng thái của người trước mặt không kém gì so với quan. Cậu không khỏi xúc động rưng rưng:
- Không ngờ hôm nay...Tôi lại được gặp...Cậu ấm..ở đây...
- Cậu đừng gọi tôi như vậy, cứ gọi tôi là Trương Mã được rồi.
- Không tôi nào dám...
- Cậu có ơn với tôi, tôi đã nợ cậu một ân tình rất lớn rồi.
- Không thế vẫn chưa là gì cả.
Tần Trương vẻ mặt khó hiểu khi nghe câu nói đó. Đúng lúc ấy, ngoài cổng có tiếng chó sủa, một bà lão chân khập khiễng tay chống gậy bước vào. Trên người bà là bộ quần áo nâu sồng cũ kĩ đã có vài miếng vá,tóc bà thì đã bạc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/loi-nguyen-oan/3571363/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.