Đã không thể né tránh được nữa. Lão Xoa và Sa Khẩu lao vọt tới mũi thuyền. Họ đều có chung một suy nghĩ, ba người cần hợp sức chống đẩy tảng băng, nhằm kéo giãn khoảng cách giữa nó và con thuyền mũi sắt.
Bộ Bán Thốn ngoắc bánh lái vào sợi chão bên cạnh, rồi giơ một tay bám lấy sợi thừng treo, cứ thế đu người tự bệ lái tới bên cạnh cột buồm, thuận tay tháo luôn nút thắt của sợi chão treo buồm. Cánh buồm soàn soạt rơi thẳng xuống, tốc độ thuyền giảm xuống tối đa. Sau đó, hắn cũng lao thẳng tới đầu thuyền, giật phăng lấy chiếc câu mâu từ trong tay Sa Khẩu rồi nói với hắn:
-Ta chống đầu, ngươi xuống khoang đáy đạp ngược guồng, đạp nhẹ thôi, để thuyền dừng lại là được.
Bộ Bán Thốn không muốn Sa Khẩu gắng sức đạp mạnh để thoái lui, bởi lẽ lúc này không những không thể rẽ ngoặt sang trái phải, mà ngay cả lùi lại cũng không được nữa. Phía sau đuôi thuyền đã dày đặc ảo ảnh thuyền.
Hai chân Sa Khẩu một nhảy một trượt trên sàn thuyền trơn bóng, đã tới trước cửa khoang thuyền. Vừa định chui vào trong, hắn bỗng khựng lại bởi một giọng nói vô cùng điềm tĩnh:
-Không đúng! Băng trôi làm sao có thể đến tận đây được!
Tuy Lỗ Nhất Khí không hiểu mấy về những ám ngữ và tiếng lóng của nhà thuyền, song nghe thấy từ “băng trôi”, cậu vẫn có thể đoán ra ý nghĩa của nó. Sông băng đều tập trung ở Nam Cực và Bắc Cực, nếu tảng băng kia lở xuống từ lục địa băng Bắc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/loi-nguyen-lo-ban/1925407/quyen-4-chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.