Âu Tử gần đây cũng có rất nhiều thay đổi. Trước đây, mỗi khi lên lầu thuyền quan sát, gã thường nói cười luôn miệng, nhưng kể từ sau sự cố kinh hoàng ở bãi đá ngầm Bách Biến, gã trở nên trầm ngâm hẳn. Hàng ngày, gã cứ ngồi thu lu trên lầu thuyền, đờ đẫn nhìn về phía xa, không biết đang nghĩ ngợi gì.-Có ánh lửa! – Đã lâu lắm rồi mới thấy Âu Tử bật ra một câu.
Cơ thể lão Xoa rùng mạnh một cái. Lão lập tức dừng ngay công việc đang dang dở, kỳ thực lúc này chút ánh tà rơi rớt cuối cùng trong ngày cũng đã chìm vào mặt biển, dù muốn làm việc cũng không nhìn thấy gì nữa.
-Lại thêm một đốm nữa! – Âu Tử vừa nói vừa đứng bật dậy.
Cùng lúc đó, ở trong khoang thuyền, Lỗ Nhất Khí đang gối đầu lên đùi Thuỷ Băng Hoa lảm nhảm, bỗng thình lình ngồi phắt dậy.
Từ cửa khoang thuyền thò ra một cái đầu gầy khô, đó chính là lão mù. Ngay khi nghe Âu Tử bật ra câu nói đầu tiên, kinh nghiệm giang hồ đã mách bảo lão, cuối cùng thì chuyện chẳng lành cũng đến.
Động tác thình lình của Lỗ Nhất Khí khiến Thuỷ Băng Hoa giật nảy cả mình. Chạm phải những tia sáng bén nhọn rừng rực trong mắt cậu, cô ta cảm thấy ớn lạnh thấu tâm can. Ánh mắt cậu hệt như một lưỡi dao sắc lẹm, kiên định vô song, sẵn sàng xuyên thấu tất cả mọi thứ.
-Cậu cả, mau lên trên xem thử đang xảy ra chuyện quỷ quái gì? – Lão mù nói khẽ, lão đã nghe thấy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/loi-nguyen-lo-ban/1925405/quyen-4-chuong-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.