Âu Tử gần đây cũng có rất nhiều thay đổi. Trước đây, mỗi khi lên lầu thuyền quan sát, gã thường nói cười luôn miệng, nhưng kể từ sau sự cố kinh hoàng ở bãi đá ngầm Bách Biến, gã trở nên trầm ngâm hẳn. Hàng ngày, gã cứ ngồi thu lu trên lầu thuyền, đờ đẫn nhìn về phía xa, không biết đang nghĩ ngợi gì.-Có ánh lửa! – Đã lâu lắm rồi mới thấy Âu Tử bật ra một câu.
Cơ thể lão Xoa rùng mạnh một cái. Lão lập tức dừng ngay công việc đang dang dở, kỳ thực lúc này chút ánh tà rơi rớt cuối cùng trong ngày cũng đã chìm vào mặt biển, dù muốn làm việc cũng không nhìn thấy gì nữa.
Cùng lúc đó, ở trong khoang thuyền, Lỗ Nhất Khí đang gối đầu lên đùi Thuỷ Băng Hoa lảm nhảm, bỗng thình lình ngồi phắt dậy.
Từ cửa khoang thuyền thò ra một cái đầu gầy khô, đó chính là lão mù. Ngay khi nghe Âu Tử bật ra câu nói đầu tiên, kinh nghiệm giang hồ đã mách bảo lão, cuối cùng thì chuyện chẳng lành cũng đến.
Động tác thình lình của Lỗ Nhất Khí khiến Thuỷ Băng Hoa giật nảy cả mình. Chạm phải những tia sáng bén nhọn rừng rực trong mắt cậu, cô ta cảm thấy ớn lạnh thấu tâm can. Ánh mắt cậu hệt như một lưỡi dao sắc lẹm, kiên định vô song, sẵn sàng xuyên thấu tất cả mọi thứ.
-Cậu cả, mau lên trên xem thử đang xảy ra chuyện quỷ quái gì? – Lão mù nói khẽ, lão đã nghe thấy Lỗ Nhất Khí đang cử động.
Lỗ Nhất Khí từ đầu chí cuối chỉ nhìn hút về một hướng, ánh mắt như xuyên thấu ván thuyền, xuyên thấu nước biển, xuyên thấu cả màn đêm mù mịt.
-Lỗ môn trưởng tỉnh chưa? Anh Bộ muốn nhờ môn trưởng lên trên quan sát một lát! – Sa Khẩu thò cổ vào cửa khoang thuyền nói vọng vào trong. Hắn không biết Lỗ Nhất Khí đã tỉnh, song ý tứ của hắn rất rõ ràng, dù thế nào đi nữa cũng phải gọi ngay Lỗ Nhất Khí dậy.
-Lên ngay đây! - Lỗ Nhất Khí cuối cùng cũng thốt ra được một câu bình thường sau bao nhiêu ngày điên điên dở dở.
Khi tất cả mọi người đều đã tập trung hết trên boong, thì xung quanh con thuyền đã xuất hiện đến mười mấy đốm lửa đèn sáng trưng. Không biết là loại đèn gì mà không hề thấy chập chờn lay động.
Tuy Lỗ Nhất Khí trông vẫn còn yếu ớt, song vẻ mặt rất mực điềm tĩnh, ánh mắt nhìn thẳng đầy kiên định. Mắt thấy cảnh tượng dị thường, song không hề có mảy may ngạc nhiên kinh hãi, cứ như đã dự liệu được từ trước. Cậu cũng không tập trung quan sát ngay những đốm lửa đèn, mà nhìn về hướng tiến của thuyền rồi lại quay đầu nhìn về con đường vừa đi qua, nói khẽ một câu:
-Qua rồi! Đã qua rồi!
Sau đó cao giọng nói tiếp:
-Đều là đèn chài, phía trước còn nhiều hơn nữa. Đừng lại gần chúng, hãy đi vòng tránh xa chúng ra.
Đêm trên biển lạnh lẽo hơn nhiều so với ban ngày, nhưng không một ai chịu xuống khoang thuyền, bởi lẽ càng tiến về phía trước, tình hình lại càng thêm rùng rợn.
-Là thuyền! Đúng là thuyền chài! Nhiều quá! - Tiếng kêu của Âu Tử nghe có phần phấn khích. Gã vừa lên tiếng, những người khác cũng đã loáng thoáng nhận ra hình thù mờ ảo của vài con thuyền đánh cá.
Quả đúng như Lỗ Nhất Khí đã nói, khi tiến lên phía trước, số lượng các đốm lửa mỗi lúc một nhiều, có vẻ như họ đã rơi vào một luồng cá lớn nằm trong phạm vi đánh bắt của một đoàn đánh cá đêm.
-Họ đang đánh cá đêm, người trong nghề gọi cách này là “đánh cá đèn”. Những ngọn đèn kia là mồi nhử, dùng để dụ những đàn cá mê ánh sáng. Nơi đây có lẽ là một ngư trường lớn, gần đây chắc hẳn sẽ có đất liền hoặc đảo rộng. – Phương thức đánh bắt cá mà Sa Khẩu vừa nhắc tới, ngay cả những người chuyên đi biển đang có mặt trên thuyền cũng cảm thấy hết sức tân kỳ. Họ không hiểu tại sao Sa Khẩu lại biết được kỹ thuật đó.
Bộ Bán Thốn chỉ khẽ lắc đầu mà không nói gì. Lão Xoa nhăn tít đôi mày, cũng chỉ im lặng.
Lão mù đang lắng nghe, lắng nghe một cách hết sức chăm chú, vành tai chốc chốc lại giật lên vài cái. Không hiểu lão muốn dùng thính giác nhạy bén của mình để tìm kiếm thứ gì.
-Đám thuyền đó có di chuyển không? – Lão mù đột nhiên hỏi một câu.
-Đương nhiên rồi, nhưng rất chậm! – Âu Tử mau mắn đáp.
-Thuyền đi sao không thấy phát ra tiếng động? - Giọng lão mù khàn đục run rẩy, tựa như tiếng gọi hồn.
Mọi người thảy đều biến sắc.
Sa Khẩu chui ngay vào khoang thuyền, hắn muốn đích thân kiểm chứng.
Nhìn vào vẻ mặt của Sa Khẩu khi chui ra khỏi khoang thuyền, mọi người đã biết ngay câu trả lời, song dường như bản thân hắn cũng chưa dám tin:
-Có lẽ vì xa quá! Có lẽ vì xa quá nên không nghe thấy!
Nói là nói vậy, song trong lòng hắn hiểu rõ, bình thường với khoảng cách tương tự, hắn hoàn toàn có thể nghe rõ tiếng di chuyển của thuyền khác vọng trong khoang đáy.
Bộ Bán Thốn bèn nói:
-Hãy nhìn kỹ những con thuyền kia, chúng không hề chòng chành chao đảo, trông y hệt như tranh cắt giấy!
Âu Tử quan sát đám thuyền đánh cá một lần nữa, và gã đã há hốc miệng, đứng nghệt ra. Đúng vậy, những con thuyền bí hiểm kia đi lại thẳng đơ, lặng phắc, ngay cả những ngọn đèn trên thuyền cũng không thấy mảy may rung động.
-Ảo ảnh thuyền! Thứ mà mọi người vừa nói là ảo ảnh thuyền! Có lẽ là cùng một nguyên lý với ảo ảnh người, ảo ảnh lạc đà ở quê tôi... – Lão mù nói tới đây, đột nhiên câm bặt. Lão cảm thấy dường như có rất nhiều ánh mắt đang đổ dồn về phía mình. Ngoài ánh mắt chăm chú của những người trên thuyền đang chờ đợi lão nói tiếp, còn có thêm một ánh mắt âm u vô hồn không rõ từ nơi nào chiếu tới, khiến lão lạnh buốt sống lưng.
Trên đại mạc hoang vu vùng Tây Bắc, thường xuyên bắt gặp những bóng hình trôi nổi thoắt ẩn thoắt hiện, khi là hình người, khi là hình bầy lạc đà. Người già thường nói rằng đó là linh hồn lang thang của những kẻ ngộ nạn khi băng qua sa mạc. Họ gọi những bóng ma đi hoang đó là “ảo ảnh người”, “ảo ảnh lạc đà”.
Lão mù từ nhỏ đã thường xuyên nghe thấy những truyền thuyết kiểu này, cũng từng tận mắt bắt gặp “ảo ảnh người” phiêu du nơi hoang mạc. Bởi vậy khi Bộ Bán Thốn vừa mô tả bộ dạng của con thuyền, lão lập tức nghĩ ngay tới chuyện đó. Còn lão đột nhiên ngưng bặt, là vì lão chợt nhớ tới một truyền thuyết khác mà người già thường nhắc nhở: ai kể chuyện về “ảo ảnh người”, để “ảo ảnh người” nghe được, nó sẽ nhập vào cơ thể người đó, khiến linh hồn của người đó phải thay thế nó phiêu bạt khắp nơi.
Đám ngư thuyền đèn lửa sáng trưng mỗi lúc một gần. Một vài con thuyền gần nhất đều thình lình hiện ra ngay phía trước con thuyền mũi sắt. Dường như chúng đã đợi sẵn ở đó, chỉ là chưa thắp đèn, đợi con thuyền mũi sắt tới gần mới nổi lửa lên. Số lượng ảo ảnh thuyền cũng liên tục gia tăng, khiến cho việc né tránh mỗi lúc càng thêm khó khăn.
-Những con thuyền đó là, là... thuyền đắm! Là...
-Câm miệng!
Giọng nói của Âu Tử có phần run rẩy. Vốn dĩ hai chữ gã định nói không phải là “thuyền đắm”, nhưng rồi lại không dám nói ra do quá sợ hãi. Tiếng quát của lão mù dường như cũng hơi run run. Lão không sợ “ảo ảnh người”, năm xưa lão đã từng cá cược với người ta đi đuổi bắt “ảo ảnh người” trên đồng hoang. Song “ảo ảnh thuyền” ở đây là thứ gì, lão lại không hiểu rõ. Từ lúc bước chân ra chốn biển khơi mịt mù không bờ không bến, vị Tây Bắc tặc vương khét tiếng đã quen đạp đất đội trời không lúc nào là không nơm nớp bất an.
Nhưng Âu Tử nói không sai. Có thể nhận ra, những con thuyền ở gần họ trông rất giống con thuyền ma đã gặp ở bãi đá ngầm Bách Biến, thân thuyền gỉ sét phủ kín rong rêu, lại bám một lớp bùn san hô và vỏ nhuyễn thể dày cộp, xem ra còn mục nát hơn cả cỗ thuyền ma lần trước.
Nhìn vào tình hình trước mắt, xem ra đối thủ đã đến thăm dò khu vực này từ lâu, nếu không, làm sao bọn họ có được tấm hải đồ chính xác đến vậy. Ngay cả cỗ thuyền ma của Dưỡng Quỷ Tỳ rất có thể cũng là “ảo ảnh thuyền” cướp từ đây về. Đương nhiên, cũng chỉ có Dưỡng Quỷ Nương và Dưỡng Quỷ Tỳ mới có đủ khả năng và phương pháp điều khiểu “ảo ảnh thuyền”.
Nhìn đám thuyền lững lờ trước mặt, Lỗ Nhất Khí lập tức nhớ ngay tới con thuyền ma, nhớ tới Dưỡng Quỷ Tỳ, nhớ tới hai chữ “chớ đi” loé lên trong đám tro tàn khi phướn gọi hồn vừa cháy hết. Chớ đi, là chớ đi đến đâu? Đến chỗ này ư?
Bộ Bán Thốn vẫn đứng ở vị trí lái thuyền, dùng mũi ngón chân hất nhẹ tấm vải chống thấm ở phía trước, bên trong là chiếc la bàn mà hắn mới lục ra. Chiếc la bàn lúc này cứ như bị ma nhập, kim chỉ nam xoay tít mù. Đây là một hiện tượng quái dị từng được nhắc đến trong truyền thuyết đi biển – ma loạn hướng.
-Sa Khẩu, lại đây giữ bánh lái! - Giọng Bộ Bán Thốn rất trầm, dường như không dám nói to vì e sợ gây kinh động tới vật gì đó.
Sa Khẩu giữ chặt bánh lái, đưa mắt nhìn Bộ Bán Thốn có phần e ngại. Vòng vèo né tránh qua vô số ảo ảnh thuyền, chẳng ai dám mười phần chắc chắn.
Bộ Bán Thốn chẳng đếm xỉa gì đến hắn, nhảy ngay khỏi bệ lái, chạy đến trước một cái hòm chống thấm đặt ở bên cửa khoang thuyền, mở nắp hòm, bê lên một chiếc vại sành.
Khi chiếc vại sành vừa được đặt ở mũi thuyền, Sa Khẩu đột nhiên rú lên một tiếng kinh hoàng. Ngay sau đó, con thuyền nghiêng hẳn sang một bên, lướt xéo qua sát sườn một đốm lửa đèn vừa loé sáng. Đó là một ảo ảnh thuyền vừa bất thình lình xuất hiện, trông rất giống loại thuyền hơi nước mà chỉ người Đông Dương mới có.
Con thuyền ở rất gần, cứ lừ lừ thẳng tiến mà không hề chao đảo. Ngay cả khi con thuyền mũi sắt băng qua ngay sát mạn, sóng dậy dồn dập, mà nó cũng không trồi thụt lấy mảy may.
Khi con thuyền băng qua, Lỗ Nhất Khí nhìn thấy bên trên thấp thoáng như có bóng người, bộ dạng quả thực giống như đang đánh bắt. Song từ phía đó phả đến một luồng hơi mốc meo rữa mục khiến cậu muốn nôn mửa.
-Trời đất quá trong, nhật nguyệt quá sáng, âm dương quá hoà, ông tổ Biển chiếu ứng! Ông tổ Biển chiếu ứng rồi! - Bộ Bán Thốn kéo dài giọng hét lên, vừa hú hét vừa lôi từ trong vại sành ra một xấp bùa giấy màu vàng và mấy cục hương tế dạng thỏi. Hắn chia xấp bùa làm hai phần. Một phần rắc lả tả vào trong vại sành, rồi móc ra con dao đánh lửa giắt bên thắt lưng, đập nhẹ một cái châm lửa đốt cháy bùa trong vại, sau đó rải hương tế vào trong lửa theo vị trí của ba hào dương. Phần bùa giấy còn lại hắn nâng ở trên tay, hơ vòng vòng trên ngọn lửa. Khi xoay tới vòng thứ chín, hắn đột ngột thu tay lại, đứng phắt dậy.
-Mau lên! Nhân khi còn nóng dán ra rìa ngoài mạn thuyền!
Thuỷ Băng Hoa rất đỗi tò mò trước hành động của Bộ Bán Thốn, nên đã đứng sát lại gần hắn từ khi nãy, giờ nghe hắn nói vậy thì vội vàng đưa tay ra định cầm lấy lá bùa.
-Đàn bà đừng có đụng vào! - Bộ Bán Thốn quát lớn, không chút nể mặt.
Cũng khó trách hắn. Xưa nay thuyền chài ra biển không bao giờ được phép mang theo đàn bà, vì truyền thuyết nói rằng nếu bị ông tổ Biển ưng ý, sẽ lật thuyền để đón người. Lần này, Bộ Bán Thốn trong thâm tâm đã rất không muốn cho Thuỷ Băng Hoa đi cùng, song vì nể Lỗ Nhất Khí nên không còn cách nào khác. Lúc này Thuỷ Băng Hoa còn muốn động vào lá bùa là điều tuyệt đối không thể.
Đám đàn ông chia nhau xấp bùa, dán khắp bốn xung quanh thuyền. Loại bùa này khác hẳn với bùa chú thông thường, chỉ là dùng chu sa viết trên giấy bồi vàng một chữ “Vũ” rất chỉnh tề ngay ngắn. Mặt sau lá bùa đã phết sẵn keo dán, sau khi hơ nóng sẽ có độ dính rất cao.
Thuỷ Băng Hoa bị Bộ Bán Thốn quát nạt, mặt mày bí xị, nước mắt lưng tròng. Xưa nay cô ta chưa từng tỏ ra yếu đuối trước mặt đàn ông, nhưng kể từ sau khi được Lỗ Nhất Khí phá giải thân thạch nữ, chẳng hiểu sao cô ta trở nên nữ tính hơn hẳn.
Lỗ Nhất Khí thấy vậy thì không đành lòng, khi đi ngang qua, đã lén nhét vào tay cô ta mấy lá bùa.
Thuỷ Băng Hoa lập tức mỉm cười, không phải vì mấy lá bùa giấy, mà là vì thấy Lỗ Nhất Khí vẫn còn quan tâm tới mình.
Ảo ảnh thuyền mỗi lúc một nhiều, những đốm lửa đèn màu lục thẫm im lìm bất động đã kết thành một vạt rộng, gần như phủ kín cả một vùng mặt biển. Cũng nhờ vào nguồn ánh sáng này, những ảo ảnh thuyền vây bủa gần xa đã dần dần hiện rõ. Nhìn vào bề ngoài, có chiếc giống thuyền buôn, có chiếc giống thuyền chài, cũng có chiếc giống thuyền chiến, thậm chí họ còn nhìn thấy hai cỗ thuyền pháo vỏ sắt chỉ có trong quân đội.
Chỉ khác là ở chỗ, lúc này đây lửa chài tuy nhiều, song không còn thình lình xuất hiện ngay trước mũi thuyền, mà chỉ đột ngột hiện ra ở hai bên và phía sau. Như vậy, họ không còn phải lo lắng sẽ đâm vào ảo ảnh thuyền nữa.
-Hạ buồm chính xuống một nửa! – Tuy con thuyền mũi sắt đang di chuyển rất chậm rãi, song Bộ Bán Thốn vẫn cảm thấy nên giảm bớt tốc độ thêm chút nữa, bởi lẽ không thể dự đoán được phía trước sẽ xuất hiện mối hiểm nguy gì.
Lão Xoa nới lỏng chão buồm, lá buồm chính trượt thẳng xuống. Sợi dây chão trong tay lão chớp mắt đã biến thành một nút thắt chồng đôi cứ như làm ảo thuật. Nút thắt vừa lồng lên cọc chão, lá buồm chính kêu “rắc” lên một tiếng rồi dừng ngay lại, vừa hay hạ xuống đúng một nửa.
-Âu Tử chống đầu thuyền, nhân tiện quan sát phía xa. Lão Xoa sang mạn phải, Sa Khẩu sang mạn trái! - Hiệu lệnh của Bộ Bán Thốn vừa xướng lên, Âu Tử lập tức vác cây sào trúc lớn gác lên đầu thuyền, trong tư thế sẵn sàng đề phòng có ảo ảnh thuyền lao thẳng tới. Lão Xoa cầm cây lăng xoa một nhánh đứng trực ở mạn phải, Sa Khẩu cầm câu mâu thủ thế bên mạn trái.
-Lỗ môn trưởng, ba người các cậu ra phía sau khoang thuyền ẩn nấp, có chuyện gì tôi sẽ gọi.
Nghe Bộ Bán Thốn nói vậy, lão mù vẫn đứng trơ trơ. Thuỷ Băng Hoa mặc kệ lão, kéo luôn Lỗ Nhất Khí đi về phía sau khoang thuyền. Giữa khoang thuyền và bệ lái có một lối đi chật hẹp, hai người bèn đứng ở đó, Thuỷ Băng Hoa ôm chặt lấy cánh tay Lỗ Nhất Khí.
Một đợt gió biển thổi tới, luồn qua lối đi không rộng cũng không dài, cuốn theo cái ớn lạnh tới thấu xương. Lỗ Nhất Khí bất giác run lên cầm cập.
Gió đã giảm bớt, Lỗ Nhất Khí vẫn run rẩy. Gió đã ngừng thổi, cậu vẫn lẩy bẩy không ngừng. Thuỷ Băng Hoa thấy cơ thể cậu đột nhiên lạnh toát, bèn buông cánh tay cậu ra, ôm lấy người cậu, nhưng Lỗ Nhất Khí vẫn run lập cập.
-Lỗ môn trưởng, sao vậy? - Đứng ở bệ lái phía sau, Bộ Bán Thốn đã phát hiện ra sự bất thường.
Lỗ Nhất Khí vừa lẩy bà lẩy bẩy, vừa cất giọng đứt quãng nói rất hàm hồ:
-Cẩn thận... mù... sương mù... cẩn thận...
-Sao? Cậu nói cẩn thận gì? - Bộ Bán Thốn lớn giọng hỏi.
Phản ứng của hắn đã đánh động đến những người còn lại. Lão mù tung mình nhảy hai bước đã đến trước lối đi, lão Xoa và Sa Khẩu đều dịch chuyển lại gần nhìn vào bên trong. Chỉ có Âu Tử vẫn cố thủ ở đầu thuyền, tuy không chạy đến, song chốc chốc lại ngoái đầu nhìn.
Thuỷ Băng Hoa vẫn đứng trước mặt Lỗ Nhất Khí, ôm chặt lấy cậu, còn áp sát má vào bên mặt cậu.
Lỗ Nhất Khí cảm thấy vùng đan điền đã ấm lên, rồi một luồng khí ấm nóng từ từ chảy vào trong đó. Hay cánh tay đang cứng đờ bất lực của cậu lúc này rất tự nhiên ôm vòng quanh lưng Thuỷ Băng Hoa.
Lỗ Nhất Khí và Thuỷ Băng Hoa cứ đứng yên trong tư thế đó rất lâu, khiến đám Bộ Bán Thốn đều cảm thấy có phần sượng mặt. Đúng vào lúc họ chuẩn bị quay trở về vị trí, thì Lỗ Nhất Khí đã hồi phục được trạng thái bình thường, nói rành mạch từng chữ:
-Cẩn thận, sắp có sương mù!
Bộ Bán Thốn ngẩng đầu nhìn lên bầu trời trong vắt chi chít ánh sao, nghĩ thầm trong bụng: “Thời tiết thế này mà nói sắp có sương mù, hay là lại nói nhảm rồi?”
-Gì thế này? Mau lại mà xem! Thứ gì kia? - Từ phía mũi thuyền vọng lại tiếng kêu hốt hoảng của Âu Tử.
Mọi người đồng loạt quay đầu lại nhìn. Phía trước mũi thuyền có một khối trắng khổng lồ đang ập tới, trông có vẻ dày đặc và cứng rắn. Dưới ánh phản chiếu của những ngọn lửa chài màu lục sẫm, thấy rõ từng dải sương mù màu lục nhạt phơ phất bay ra.
-Chú ý! Là đá ngầm băng trôi! Mau căng buồm đạp guồng tránh đi! – Dù gì Bộ Bán Thốn cũng là một tài công lão luyện rất giàu kinh nghiệm đi biển, vật thể màu trắng vừa xuất hiện, hắn lập tức nghĩ ngay tới băng trôi. Cảng Nha Đầu ở gần vùng biển Bắc Cực, nên thường xuyên có những khối băng trôi kiểu này lạc đến.
Tuy mọi người đều nghe thấy hiệu lệnh của Bộ Bán Thốn, song không một ai chịu nhúc nhích. Bộ Bán Thốn lập tức hiểu ra, con thuyền này còn biết ngoặt đi đâu nữa? Ở đây không phải là mặt biển mênh mông khoáng đạt, mà hai bên đã ken kín đủ loại ảo ảnh thuyền ma quái, có ngoặt sang bên nào cũng sẽ đâm sầm vào những bóng thuyền.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]