Chương trước
Chương sau
Đầu Nhậm Hoả Cuồng rơi xuống mặt “cầu đá”, nảy lên hai cái rồi lăn tới bên chân Lỗ Nhất Khí. Khuôn mặt ông nhìn thẳng vào cậu, song trên nét mặt lại ánh lên nụ cười ranh mãnh và đắc ý. Cho tới lúc này mới nghe thấy tiếng rú kinh hoàng của Thuỷ Băng Hoa từ mé bên kia vọng lại.

Mọi thứ về cơ bản đều nằm trong dự liệu của lão áo trắng. Chỉ một chiêu, một chiêu không ai thấy rõ; chỉ một chớp nhoáng, một cái bật chớp nhoáng của dây cung. Song cũng có thứ mà lão không ngờ tới, chính là cơ thể mất đầu của Nhậm Hoả Cuồng vẫn không đổ xuống, vẫn đứng vững chãi ở đó mà không cần đến bất kỳ một chỗ dựa nào.

Lão áo trắng vẫn đứng bất động, lão đang chờ đợi, chờ đợi một cơ hội nằm trong dự liệu.

Cần cổ của Nhậm Hoả Cuồng đang rụt lại. Lão áo trắng biết rằng dòng máu đang sắp sửa phụt ra. Lão đang định lợi dụng cơ hội này để thoát khỏi áp lực đến từ tay cao thủ trẻ tuổi bên kia cầu đá, chớp thời cơ đoạt lấy bảo bối. Mặt “cầu đá” lúc này đã bỏng rát tới mức khó mà đặt chân.

Song máu đã không phun ra từ cần cổ đứt ngang của Nhậm Hoả Cuồng. Tay chân ông thình lình cử động, tựa như chiếc lò xo bị nén chặt đột ngột bung ra.

Trong mắt Lỗ Nhất Khí, cơ thể và cánh tay của Nhậm Hoả Cuồng lúc này hệt như “hồi chuyển lưu tinh” trong khảm diện thú năm chân của trạch viện Bắc Bình, lập tức di chuyển một cách điên cuồng, chỉ có điều tốc độ nhanh hơn nhiều, nhanh tới khó tưởng tượng. Chỉ trong nháy mắt, tất cả đều dừng lại, tất cả đều kết thúc.

Một lưỡi đao sáng xanh như nước lướt ngang qua cổ lão áo trắng, trơn tru như thể không vấp phải một vật cản nào. Cái đầu trắng toát như tuyết của lão ta bay vọt lên cao, còn chưa kịp rơi xuống đã bị dòng máu phun ra từ cổ nhuộm thành một màu đỏ ối.

Đầu lâu đỏ máu của lão rơi xuống, lăn tới bên cạnh đầu Nhậm Hoả Cuồng. Nét mặt lão đông cứng trong một nỗi kinh ngạc tột độ, miệng còn khép mở liên tục, song không phát ra một tiếng nào. Nhìn vào khẩu hình khép mở, có thể đoán ra lão đang nhắc đi nhắc lại ba từ:

– Hình… Thiên… trảm…

Trên “cầu đá” lúc này chỉ còn hai cơ thể không đầu, tư thái hoàn toàn khác biệt. Nhậm Hoả Cuồng trên cổ không hề phun ra một giọt máu, vẫn cầm đao đứng trơ trơ trong tư thế quyết tâm sát phạt, song dáng vẻ không còn vững chãi, có lẽ chỉ một cơn gió cũng có thể thổi ông ngã gục. Còn cơ thể lão áo trắng đã co rút lại như một quả bóng lông lá bờm xờm, trắng đỏ loang lổ.

Lỗ Nhất Khí đứng lại sau lưng Nhậm Hoả Cuồng. Lớp áo sau lưng ông rách tung, có thể nhìn thấy những sợi Thiên Hồ giao liên đã ăn sâu vào da thịt. Chính vì Thiên Hồ giao liên đã thắt chặt các huyết mạch nên máu mới không phun ra từ cổ ông. Nhậm Hoả Cuồng đã dùng Thiên Hồ giao liên làm lẫy kéo, lấy đầu làm cơ quát, lấy sinh mạng làm mồi nhử, biến chính cơ thể mình thành một khảm diện, một khảm diện chết trước giết sau.

Lỗ Nhất Khí còn nhìn thấy những sợi Thiên Hồ giao liên đan xen ngang dọc đã nổi lên thành một cục ở chính giữa sống lưng Nhậm Hoả Cuồng, bên trên thích ba chữ triện: “Hình Thiên thần”.

Trong chương “Hình Thiên” cuốn “Cổ chúng ma thần liệt truyện“* có chép rằng: “Ma thần thời cổ tên là Hình Thiên, tài năng thần kỳ… tay chân cứng như kim loại, không sợ lửa nung… Tranh tài với Thiên Đế, đầu bị chém đứt, bèn lấy vú làm mắt, lấy rốn làm miệng, cầm khiên cầm rìu mà múa… Hậu duệ đều khác với người thường, tay chân có thể cầm lửa…”

* Không rõ tác giả là ai, song nhìn vào nội dung, có thể phán đoán tác phẩm do nhiều người biên soạn. Cuốn sách có kèm cả tranh vẽ minh hoạ tập hợp rất nhiều câu chuyện thần thoại, thuật lại khá tường tận về các truyền thuyết ma thần thời cổ đại. Hiện còn bản in khắc gỗ từ đời Tống, có giá trị sưu tầm rất cao.

Một hậu duệ của thần Hình Thiên, một dũng sĩ không biết run sợ.

– “Hình Thiên múa khiên rìu, chí khí còn lưu mãi. Cùng loại phải lo gì, hoá thân không sợ hãi”**. – Lỗ Nhất Khí ngâm khẽ mấy câu thơ, mọi nỗi đau thương bỗng chốc hoá thành hào khí muôn trượng. Lời cậu vừa cất lên, Thiên Hồ giao liên lập tức lỏng ra, tuột xuống từ tay áo Nhậm Hoả Cuồng, rơi lên mặt cầu đá tự xếp thành một cuộn. Lỗ Nhất Khí chầm chậm cúi xuống, đưa tay nhặt lên, mấy giọt nước mắt theo nhau lăn xuống, vỡ oà trên mu bàn tay cậu. Cậu cất thật kỹ cuộn Thiên Hồ giao liên vào trong túi vải. Giờ đây, nó đã không chỉ là một đồ vật thần kỳ, mà còn là một kỷ vật, là nơi gửi gắm sinh mệnh của một người bằng hữu.

** Bốn câu thơ trong bài “Độc Sơn hải kinh” của Đào Uyên Minh, có nghĩa là ca ngợi thần Hình Thiên dũng mãnh, múa khiên rìu giao chiến với Thiên Đế, có chết cũng biến thành loài khác, cũng đều là sinh linh nên không có gì đáng sợ. (Nd)

Cậu móc từ trong túi vải ra một hộp ngọc, một hộp ngọc phảng phất hàn khí, toả ánh hào quang trong trẻo. Ánh sáng tinh khiết linh động nhanh chóng bao trùm quanh Lỗ Nhất Khí.

– Các ngươi muốn cái này phải không? – Cậu hướng về bên kia khe nứt, cất giọng điềm tĩnh lạ thường.

Tùng Đắc Kim thấy Lỗ Nhất Khí lại lôi ra một hộp ngọc nữa thì vô cùng kinh ngạc, lập tức kéo theo Thuỷ Băng Hoa tiến thêm vài bước lại gần “cầu đá”. Gã hết nhìn hộp ngọc trong tay Lỗ Nhất Khí, lại nhìn hộp ngọc trong tay mình, vẻ mặt đầy ngơ ngác.

Lão mù và Quỷ Nhãn Tam cũng bám theo sát gót. Khi dừng lại, khoảng cách giữa họ và Tùng Đắc Kim càng gần hơn nữa.

– Chỉ cần thứ này còn ở trong tay ta, sẽ liên tục có người đến cướp đoạt, cũng liên tục có người phải chết! – Vẻ mặt Lỗ Nhất Khí cũng bình thản hệt như giọng nói.

Đến lúc này, Tùng Đắc Kim đã chuyển từ ngơ ngác sang hoang mang, vì hộp ngọc trong tay gã liên tục phát ra những tiếng gõ đập khe khẽ và tiếng vo ve như ong kêu.

– Thế nhưng anh em, bằng hữu của ta quá ít ỏi, không thể để họ chết thêm nữa. Thời gian không còn nhiều, cả ta và ngươi đều không muốn chết, bởi vậy cần phải kết thúc chuyện này ngay lập tức! – Lỗ Nhất Khí nói tiếp.

Đầu óc Tùng Đắc Kim càng trở nên rối loạn, không rõ bảo bối đang nằm trong hộp ngọc trên tay mình hay trên tay Lỗ Nhất Khí. Nếu như ở trên tay Lỗ Nhất Khí, thì hộp ngọc trên tay gã đang đựng thứ gì?

– Ta chắc chắn sẽ không đưa bảo bối cho các ngươi, các ngươi cũng nhất quyết không cho ta mang bảo bối đi. Xem ra chỉ còn cách để bảo bối lại nơi đây làm bạn cùng những anh em bằng hữu đã chết của ta.

Tùng Đắc Kim không phải là kẻ ngốc. Sau khi hắn lấy được hộp ngọc, không hề có một trợ thủ nào đến tiếp ứng cho hắn, mà kẻ nào cũng chỉ chăm chăm ngăn cản Lỗ Nhất Khí, xem ra bảo bối quả thực vẫn đang ở trong tay Lỗ Nhất Khí. Song Tùng Đắc Kim vẫn không chịu tin, vì hộp ngọc trong tay gã dù là xét về chất liệu, hoa văn, màu sắc, hào quang, đều là hàng kỳ trân dị bảo, nên thứ chứa đựng bên trong nó chắc chắn cũng hết sức giá trị. Cuối cùng, gã đã không kìm nén nổi tò mò, dùng ngón tay cái gảy khẽ, nâng nhẹ nắp hộp lên, hé ra một khe hở nhỏ, ghé mắt nhìn vào bên trong.

Lỗ Nhất Khí duỗi thẳng hai cánh tay, bộ dạng tự nhiên như đang vươn vai. Nhưng bàn tay trái của cậu đã đỡ lấy hộp ngọc, vươn thẳng ra phía ngoài “cầu đá”. Khi cánh tay đã duỗi ra hết cỡ, cậu bỗng dừng lại một chốc, dường như muốn ngẫm nghĩ điều gì. Song chỉ là một thoáng rất ngắn ngủi, ngay sau đó, cậu dứt khoát lật sấp bàn tay. Hộp ngọc rơi xuống, vạch thành một tia sáng lờ mờ, lao thẳng xuống vực dung nham cuộn trào giận dữ.

– Á! Sâu minh linh! Tam canh hàn! – Tùng Đắc Kim rú lên một tiếng kinh hoàng thảm thiết. Vừa ghé mắt vào khe hộp, một cái bóng chớp một cái đã chui tọt vào mắt gã, nhanh tới mức gã ngỡ là mình hoa mắt. Song nỗi đau đớn xé lên trong mắt là hoàn toàn chân thực, nó xuyên thẳng từ mắt đến tận đỉnh đầu. Gã lập tức hiểu ra mình đã trúng phải chiêu gì, vì tam canh hàn chính là nút lẫy trong môn phái của gã.

Con trùng tam canh hàn đã bị nhốt chặt hơn một tháng trời trong hộp ngọc ấm vân lửa, đang lúc đói khát đến cực độ. Do Tùng Đắc Kim mang nó tới sát vực dung nham, con ấu trùng của giống tò vò sống trong vỏ dung nham đã bị sức nóng và mùi vị quen thuộc của dung nham đánh thức. Nên ngay sau khi chui vào cơ thể sống, nó lập tức lao thẳng lên não, gặm nhấm óc tuỷ. Quá trình này vốn dĩ phải mất mấy ngày mới hoàn thành, song lúc này nó một loáng đã thực hiện xong.

Hộp ngọc trong tay Lỗ Nhất Khí vừa rơi xuống, từ trên vách khe đối diện bỗng vụt ra hai bóng người không biết nãy giờ ẩn nấp ở đâu, lao đi như tên bắn theo quỹ đạo rơi xuống của hộp ngọc.

Con người thường mất đi lý trí khi đứng trước lợi ích, đặc biệt là lợi ích cận kề trước mắt. Mắt nhìn chiếc hộp ngọc định đoạt mạng sống của bản thân sắp chìm xuống lớp dung nham, có kẻ đã bất chấp tất cả.

“Đoàng! Đoàng!”

Hai tiếng súng liên tiếp vang lên.

Tiếng súng đã khiến một bóng người tỉnh ngộ, lập tức điểm chân lên “cầu đá”, mang theo thương tích lao vút trở về như một mũi tên. Bóng người còn lại cùng với hộp ngọc lao xuống dòng dung nham sôi sục, chỉ thấy cuộn lên một con sóng đỏ lừ, rồi không thấy đâu nữa.

Người nổ súng không phải là Lỗ Nhất Khí. Thành thực mà nói cậu không thể phản ứng nhanh được đến vậy, giờ đây cậu chỉ còn một bàn tay trái.

Người đó vừa lao mình ra từ cửa hang đá vừa bóp cò nổ súng, bởi vậy hai phát súng liên tiếp không thể kiểm soát thực chuẩn xác, khiến một bóng người đã có cơ hội đào tẩu.

Đó là một hán tử trung niên, trên khuôn mặt trắng trẻo của ông ta có hai vết thương còn mới, thậm chí máu còn chưa kịp đông lại. Bộ trang phục da thú trên người ông ta rách bươm như giẻ, hoàn toàn tương phản với khẩu súng trường đã qua cải tiến trong tay và con dao săn tinh xảo giắt bên thắt lưng. Theo sau ông ta là ba con chó ngao và hai con sói xanh xám, con nào con nấy nhe nanh thè lưỡi, da thịt rách tươm, xem ra vừa trải qua một trường huyết chiến.

Lỗ Nhất Khí không quay đầu lại, cậu đã biết người này là ai. Chỉ cần nghe hai phát súng nối liền, chỉ cần nghe tiếng chó sủa sói tru, chỉ cần dựa vào luồng sát khí tuy không dữ dội song dày dặn kéo dài, cậu đã đoán ra.

– A! Tới muộn mất rồi! – Nhìn thấy đầu Nhậm Hoả Cuồng lăn lóc trên mặt đất, Lạp Thần Lang Thiên Thanh kêu lên, vừa đau đớn vừa bất lực. Ông ta cũng đã cố gắng hết sức.

Tùng Đắc Kim đã trở nên cuồng dại, gã đâm thẳng vào vách đá, còn vung dao găm đâm liên tiếp vào cơ thể, song vẫn không chịu buông Thuỷ Băng Hoa. Thuỷ Băng Hoa cũng như phát điên, bắt đầu giãy giụa dữ dội, nhưng không phải vì cấp bách muốn thoát thân, mà bởi vì khuôn mặt của Tùng Đắc Kim đã trở nên vô cùng khủng khiếp, ngũ quan biến dạng, da nứt thịt toác, máu tươi đầm đìa. Cô ta quá khiếp đảm nên mới cực lực giằng giật để thoát ra.

– Đẩy hắn xuống! – Lỗ Nhất Khí nói không lớn, song rõ ràng từng chữ một.

Thuỷ Băng Hoa rất nghe lời, lập tức đổi từ thế giằng kéo sang thế xô đẩy, lập tức đẩy lùi Tùng Đắc Kim hai bước, chỉ còn cách mép khe nứt chưa tới một bước. Song Tùng Đắc Kim vẫn túm chặt tay Thuỷ Băng Hoa quyết không chịu buông.

Phía dưới khe nứt, dung nham cuồn cuộn, đỏ rực chói mắt, hơi nóng bốc lên ngùn ngụt muốn ngạt thở.

Thuỷ Băng Hoa bất ngờ bị lôi tới bên cạnh dòng dung nham khủng khiếp thì vô cùng kinh hãi, theo phản xạ giơ một tay về phía sau như cầu cứu.

Bàn tay cô đã được giữ lại bởi lão mù. Mọi việc diễn biến quá nhanh, dòng dung nham sắp trào lên miệng khe bỗng rút xuống nhanh chóng, càng rút càng nhanh. Dung nham vừa rút, cả trái núi lại bắt đầu rung lắc dữ dội. Hai nửa trái núi dần dần khép lại, hai tảng đá lớn kẹt ở hai bên khe nứt cũng rung bần bật, kêu lên ken két, ngả nghiêng muốn sập.

Lão mù đâm mạnh đầu gậy vào trong một kẽ nứt, chân lão đã không thể trụ vững. Thuỷ Băng Hoa cố sống cố chết leo lên nền đá dốc nghiêng, đáng tiếc là cô ta không biết võ công, nên chân tay không đủ sức. Tùng Đắc Kim đã không còn đứng vững bên mép khe nứt nữa, cả cơ thể đu trên một cánh tay đang bám chặt lấy bả vai Thuỷ Băng Hoa mà treo lơ lửng trên khe.

Quỷ Nhãn Tam thận trọng giữ vững cơ thể, chống cây xẻng lưỡi cày lên mặt đât, nhích từng chút một về phía Thuỷ Băng Hoa và Tùng Đắc Kim.

“Cầu đá” đã không thể trụ lại, Lỗ Nhât Khí lâm vào cảnh tiến thoái lưỡng nan, lũ chó ngao và chó sói lập tức vụt qua người cậu chạy tháo thân, rồi một bàn tay dài và rắn chắc chụp lấy bả vai cậu, lôi theo cậu tung mình nhảy vào một khe nứt trên vách đối diện.

Lỗ Nhất Khí quay người lại, muốn men theo vách đá leo sang cứu Thuỷ Băng Hoa, song đã bị Lang Thiên Thanh giữ lại. Cậu như phát điên, vung loạn xạ cánh tay còn nguyên vẹn để kháng cự, song không thể thoát khỏi tay Lang Thiên Thanh.

– Cậu điên rồi! Muốn đi nộp mạng à? – Lang Thiên Thanh quát lớn.

Cơn chấn động càng dữ dội hơn nữa, trái núi bắt đầu sạt lở, đá lớn đá nhỏ trút xuống như mưa. Bên ngoài khe nứt dần dần tối sầm lại. Lỗ Nhất Khí đang ở trong đường hầm, cố gắng thò đầu ra quan sát, chỉ thấy hai nửa trái núi nứt đôi đang nghiêng dần vào giữa, hai đỉnh núi đã khép kín vào nhau.

– Mau! Cố gắng lên! – Lỗ Nhất Khí vô cùng lo lắng, họ cần phải kéo Thuỷ Băng Hoa lên trước khi hai vách núi khép lại.

– Thằng chó má Tùng Đắc Kim bám lấy bờ rãnh rồi!

– Chỉ có Quỷ Nhãn Tam ở bên ngoài khe đá mới nhìn thấy cảnh tượng này, hắn điên lên chửi bới ầm ĩ.

Thuỷ Băng Hoa đã nhìn thấy Lỗ Nhất Khí đang nằm bò bên khe nứt, song tư thế nằm mà với tay sẽ không đủ sức mạnh để kéo, lại thêm Tùng Đắc Kim sức khoẻ hơn người, nên dù đã nắm được Thuỷ Băng Hoa, nhưng thêm một sức lực cỏn con của Lỗ Nhất Khí cũng không thể giải quyết được điều gì.

Tia sáng cuối cùng chiếu từ trên xuống đã tắt lịm, chỉ còn chút dung nham sót lại trong khe nứt hắt lên thứ ánh sáng đỏ sẫm, chiếu lên các khuôn mặt người đỏ rực như tắm máu.

Mấy tảng đá lớn sượt qua bên người Thuỷ Băng Hoa, kéo theo làn gió rít khiến cô ta lập tức bừng tỉnh, vội kêu lên:

– Chú Hạ! Chú buông tay ra, mau lên! Nhất Khí, mau chạy đi, không thì muộn mất!

– Lão mù, buông ra thôi! Không thì chết cả lũ! – Quỷ Nhãn Tam cũng gào lên.

– Không được! Ta tính rồi! Cô ta liền một mệnh mạch với cậu cả! – Lão mù quay sang Quỷ Nhãn Tam hét lớn.

– Đừng buông tay! Đừng buông! – Lỗ Nhất Khí cũng hét lên.

– Đừng buông tay! Để tôi! – Lời nói của lão mù và Lỗ Nhất Khí đã khiến Quỷ Nhãn Tam đưa ra quyết định mới. Hắn biết chỉ có mình hắn mới có thể cứu vãn tình hình trước mắt.

Nền đá tiếp tục nghiêng dốc, đá núi trên cao vẫn rào rào rơi xuống, song Quỷ Nhãn Tam vốn là một cao thủ dời non phá núi, rất am hiểu hướng chạy của vân đá và các điểm cứng mềm của nền đá, lại thêm con mắt nhìn thấu đêm đen, tuy không gian tối tăm song hắn vẫn nhìn rất rõ. Hắn múa tít cây xẻng lưỡi cày bền sắc vô song trên vách đá, một nhát đào một đường rãnh, một nhát đập một hố nông, cái to có thể bám tay, giẫm chân, cái nhỏ có thể làm điểm tì cho xẻng.

Đã chỉ còn cách Tùng Đắc Kim chừng ba bốn bước chân, song đúng vào lúc này, sau một hồi rung chuyển dữ dội, trái núi bắt đầu sụt xuống, từng đoạn từng đoạn một. Tất cả mọi người đều cảm thấy bản thân đang rơi xuống cùng trái núi, tựa như trên mặt đất mở ra một cái miệng khổng lồ đang từ từ nuốt chửng toàn bộ ngọn núi. Đáng sợ hơn nữa là phần đỉnh núi sau khi đổ vào nhau cũng đã bắt đầu sập xuống, ập lên đầu họ.

Không kịp nữa rồi! Quỷ Nhãn Tam chỉ còn cách tung người nhảy ra, vung xẻng lưỡi cày chém đứt cánh tay Tùng Đắc Kim.

Lỗ Nhất Khí không thể ngờ mình vẫn có thể chạy thoát ra theo khe nứt. Đương nhiên là nhờ có linh khuyển của Lạp Thần chạy trước mở đường, chứ để cậu tự đi, có đến chết đói chết khô cũng khó lòng tìm ra lối thoát.

Bầu trời mịt mờ tro bụi núi lửa, đặc quánh, đen kịt, không nhìn thấy dù một đốm sao.

Núi lửa phun trào kèm theo động đất, lại phát nổ hang đá tiêu thạch, từ đó diễn biến thành trận động đất kèm theo đứt gãy địa tầng trên diện rộng. Trái núi nứt toác làm cho miệng phun chật hẹp trên đỉnh núi vỡ thành một khe nứt lớn, khiến dung nham chỉ có thể chảy tràn vào bên trong. Các tầng đá giòn yếu không chịu nổi trọng lượng của dung nham nên sạt lở, khiến cả trái núi lún xuống. Đây thực chất chính là hiện tượng núi lửa phun trào kiểu lún vốn khá hiếm thấy trong địa chất học.

Trên mặt đất đã không còn nhìn thấy núi Hai Gối và núi Hai Vú đâu nữa, thay vào đó là một vùng gò đồi cháy đen rộng lớn. Nhìn vào vị trí mà phán đoán, chỗ họ thoát ra có lẽ là núi Vú Trái, chứng tỏ nơi cất giấu Kim bảo ứng với vị trí trái tim của người đàn bà đã sinh ra rồng dữ trong truyền thuyết.

Vào thời khắc cuối cùng, Quỷ Nhãn Tam đã dứt khoát nhảy xuống, chặt đứt cánh tay của Tùng Đắc Kim, song bản thân lại không thể với được đến bờ, chỉ còn bàn tay bám hờ được mép rãnh. Cơ thể hắn đung đưa dữ dội mấy cái, rồi theo sau Tùng Đắc Kim rơi xuống khe sâu thăm thẳm tối đen. Lúc này lão mù mới lôi được Thuỷ Băng Hoa vào trong khe đá.

Vừa chui ra khỏi khe đá ngầm, Thuỷ Băng Hoa đã ngồi bệt xuống đất khóc tu tu. Cô ta không thể ngờ rằng mình vẫn còn sống sót, lại càng không ngờ rằng người đàn ông định mệnh của đời mình cũng được toàn mạng thoát ra.

Lỗ Nhất Khí không khóc, cậu chỉ quỳ trên đất mà gào lên trong đau đớn. Phó Lợi Khai đã không thể trở về, vì giúp cậu chạy thoát khỏi sự uy hiếp của xác sống và cáy hoả thi; Nhậm Hoả Cuồng đã không thể trở về, ông đã dùng mạng đổi mạng để mở cho cậu một con đường sống; Quỷ Nhãn Tam cũng không thể trở về… Cậu không biết lúc này nên đau đớn hay hổ thẹn, nên mừng vui hay kiêu hãnh, bởi vậy chỉ có thể gào lên không nước mắt. Nghe tiếng gào thống thiết của cậu, những cao thủ sắt đá như Lạp Thần và lão mù cũng bất giác rơi lệ, bày chó ngao và sói xanh cũng tru lên từng hồi.

Rất lâu rất lâu sau đó, Lỗ Nhất Khí mới từ từ đứng dậy, trong mắt bùng lên một niềm kiên định sắt đá, rồi cậu lên tiếng, giọng nói khàn đặc:

– Chuyện này vẫn chưa kết thúc!

Một bàn tay lấm lem bùn đất và máu khô chỉ thẳng về hướng tây bắc. Ánh sáng rực rỡ bừng bừng trong đôi mắt cậu:

– Đi thôi! Ở đó mới là nơi kết thúc!

– Đó là sông Tát Cáp Liên!*** – Lạp Thần trả lời.

*** Tên gọi cũ của sông Hắc Long Giang
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.