Cách họ bảy tám bước chính là khe nứt sâu hoắm chạy suốt trái núi, bên ngoài chính là cây “cầu đá”.
Còn chưa bước tới bên khe nứt, Lỗ Nhất Khí đã cảm thấy nhiệt độ bỏng rát phả lên từ dưới khe. Nơi này càng xuống thấp hơn, bởi vậy càng gần đám dung nham cuộn trào phía dưới. Từ trên thân núi nứt đôi, các dòng nước ngoằn nghèo chạy theo vách khe mà xuống, là băng tuyết ở bên ngoài gặp nhiệt độ cao đã tan chảy thành nước.
Lỗ Nhất Khí đứng lại trước hai tảng đá đấu đầu với nhau…
Nhậm Hoả Cuồng nhìn thấy bên kia khe nứt, cục diện đối đầu vẫn đang tiếp diễn. Quỷ Nhãn Tam và lão mù uy hiếp Tùng Đắc Kim từ hai phía, hình thành thế gọng kìm kín kẽ đến gió thổi không lọt. Song trong tay Tùng Đắc Kim có Thuỷ Băng Hoa, nên phòng ngự không có gì khó khăn. Gã đang kéo Thuỷ Băng Hoa liên tục di chuyển về phía hai tảng đá lớn chìa ra.
Lỗ Nhất Khí đứng lại phía trước “cầu đá”, Nhậm Hoả Cuồng bước lên trên giẫm mạnh vài cái, thấy tảng đá rất vững chãi, bèn quay lại nhìn Lỗ Nhất Khí, tỏ ý không có gì nguy hiểm, có thể qua được.
Song Lỗ Nhất Khí không cử động…
Nhậm Hoả Cuồng dường như đã nhìn thấy điều gì từ trong ánh mắt mơ hồ của Lỗ Nhất Khí, bèn bật cười lên vài tiếng khô khốc, cao giọng nói:
– Không sao, có thể qua! Để tôi đi trước cho cậu xem.
Song mới đi vài bước, ông ta đã rón rén hai chân quay
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/loi-nguyen-lo-ban/1925388/quyen-3-chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.