Con đường dẫn đến vườn hoa rất ngắn, mới vài bước đã đến chỗ ngoặt. Đi quachỗ ngoặt là một bức tường màu trắng ngà, trên đỉnh tường là một sốngngói xanh uốn lượn như sóng, trên tường có một khung cửa tròn không cócánh. Nhìn qua cửa tròn vào trong, chỉ thấy mờ mờ ảo ảo. Trong buỗichiều âm u, khoảng sân nhỏ đã nổi sương mù.
Lỗ Thiên Liễu đứng yên trước cửa, ba giác trong sáng dần đi vào trạng thái vô ngã.
Gần đây, cô phát hiện thấy công lực của ba giác đã được nâng cao đáng kể.Cô không nói với ai, mà lẳng lặng đến phòng của ông Lục lấy trộmcuốn “Huyền giác” để xem. Khi cô và ông Lục tới núi Long Hổ, đã đượcchưởng giáo thiên sư râu bạc tặng cho cuốn sách này. Vốn dĩ ý của thiênsư là muốn ông Lục chọn thời điểm thích hợp giản giải cho Lỗ Thiên Liễunghe. Nhưng ông Lục lại không hề nhắc đến cuốn sách này nữa, có lẽ ôngđã quên bẵng từ lâu.
Cuốn sách thực sự rất mực uyên thâm, vớitrình độ đạo học cộng thêm năng khiếu huyền học của Lỗ Thiên Liễu, sẽkhó mà hiểu nổi. Nhưng Lỗ Thiên Liễu bản tính thông minh, lại là một trí thông minh đặc biệt. Cô cứ lật từng trang sách, nhưng không xem kỹ tấtcả nội dung, vì những thứ cần biết đều sẽ tự nhiên nhảy vào trong mắt.
“Dị giác cần tâm tính điều khiển, tập trung tinh thần xem rõ ràng. Vô ngãvô hình, biết được gió từ cánh muỗi, kiến chạy dưới đất”. Những lý luậnhuyền học kiểu này, Lỗ Thiên Liễu tựa như đã biết từ rất nhiều nămtrước, chỉ là muốn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/loi-nguyen-lo-ban/1925300/quyen-2-chuong-19.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.