Lỗ Thịnh Nghĩa nhìncon người ngây dại kia, hiển nhiên ông ta đã bị Tạc quỷ hào cướp mấtlinh hồn. Đã nhiều năm không gặp, người này nay đã già nua đến khó cóthể nhận ra, lại thêm bộ dáng đờ đẫn vô hồn, thân thể chằng chịt vếtthương, quần áo rách rưới như mớ giẻ, trông thảm hại vô cùng, chẳng khác gì bóng ma lang thang nơi địa ngục. Không hiểu ông ta đến Cô Tô khinào? Tại sao lại lạc vào khu vườn này? Đến đây có mục đích gì?
Lỗ Thịnh Nghĩa không phải kẻ ngốc. Ông là một tay giang hồ lão luyện đãnhiều năm bôn ba sóng gió. Một bụng ngờ vực dường như đã có chút manhmối nhỏ nhoi, nhưng manh mối này cần phải lần tìm một cách hết sức cẩntrọng, chỉ hơi bất cẩn sẽ đứt mất dấu tích, không biết đằng nào mà lần.
Ông không bận tâm đến người quen cũ vô hồn kia nữa, mà nhanh chóng tiến vềphía vừa phát ra tiếng vọng. Ông còn việc quan trọng và cấp bách hơn nữa phải làm.
Mới đi được mấy bước, ông đã phát hiện ra ánh sáng.Ánh sáng chiếu ra từ gian mật thất, trên bức tường nối liền giữa mậtthất và con đường vòng đã bị đập vỡ một lỗ hổng. Người trong nghề đúnglà người trong nghề, Lỗ Thịnh Nghĩa vẫn đứng trong con đường, nhìn sanghai bên một thoáng, sau đó nhòm qua lỗ hổng quan sát nhanh bố cục bêntrong mật thất và cửa thổi gió, cửa gió về. Ông lập tức nhận ra nguyênlý cơ bản của Tạc quỷ hào. Và ông cũng đã hiểu tại sao con người khôngcòn hồn phách kia lại đập vỡ tường chui vào
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/loi-nguyen-lo-ban/1925297/quyen-2-chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.