Khuôn mặt Giang Hà lại hiện lên trước mặt với dáng vẻ đau khổ như đang sám hối. Cái dáng ấy cứ hiển hiện trước mặt Bạch Bích, thong thả hoà làm một với không khí phồn hoa của phố phường trông giống một bức ảnh cực lớn của Giang Hà.
Bạch Bích không biết mình đang đi về đâu, chỉ như đang đuổi theo một cái bóng lúc ẩn lúc hiện ở phía trước, hai chân không tự chủ được nữa. Trong đám người đông đúc, cô nhìn thấy những khuôn mặt mờ ảo, những khuôn mặt ấy lẫn vào với khuôn mặt của Giang Hà, gần như biến thành một khuôn mặt giống nhau, bao trùm lấy cô trong bóng tối. Đi mãi đi mãi, lan man không bờ bến, đến khi Bạch Bích cảm thấy lạnh vai mới nhận thấy mình đang ở trên một con đường vắng lạnh, ngoài khu vực phố phường náo nhiệt. Gió thu cũng trở nên lạnh lẽo, vụt qua má cô như quệt qua đám lá cây.
Bạch Bích tiếp tục đi về phía trước, không biết đâu mới là điểm tận cùng, những lời Tiêu Sắt nói với cô lúc nãy ở quầy Bar hỗn độn kia lại vang lên bên tai cô, quấn lấy cô như chỉ như tơ. Cô nhanh chân rảo bước như muốn bỏ chạy khỏi tất cả. Con đường phía trước càng ngày càng vắng vẻ, dần dần không thấy ai trên đường. Cuối cùng, cô đã nhận ra nơi cô đi đến. Đó là Viện Nghiên cứu Khảo cổ.
Làm sao lại có thể đến đây được nhỉ? Một cơn gió lạnh thổi tới, đầu óc Bạch Bích hơi tỉnh lại, khi nãy đi bao nhiêu đường đất chẳng để ý gì, ngẫu nhiên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/loi-nguyen-lau-lan/3955147/chuong-30.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.