Âm nhạc ở đây quá hỗn tạp. Bạch Bích nghe không rõ trong mớ âm thanh ấy ai đang hát, chỉ nghe thấy mấy giọng nữ the thé. Ánh sáng lúc sáng lúc tối làm cho khuôn mặt của Tiêu Sắt lúc thì trắng bợt, lúc lại tối đen. Cô thấy hơi lo cho bạn, cô đẩy cốc bia trên bàn ra, nói với Tiêu Sắt:
- Chúng mình về đi, tớ không thích chỗ này!
Tiêu Sắt cố ý nhắm mắt lại, nhếch mép cười ngoan cố, ngửa mặt lên nói:
- Không, tớ thích chỗ này!
Bạch Bích không muốn làm trái ý bạn, cô luôn nhường nhịn Tiêu Sắt.
Tiêu Sắt rót bia đầy cốc, không đợi bọt bia tan, đã dùng miệng nhấp nhấp, thế là trên môi cô dính đầy bọt bia. Cô cố ý để bọt bia dính trên môi, như đang biểu diễn cho Bạch Bích xem. Cô cất tiếng cười nhẹ, tiếng cười làm chấn động tai Bạch Bích, nó làm cho Bạch Bích cảm thấy khó chịu. Tiêu Sắt lúc này như một đứa trẻ ương nghạnh, nói với Bạch Bích:
- Hôm nay tổng duyệt tớ diễn thế nào?
- Rất tốt!
- Cậu lừa tớ! - Tiêu Sắt lạnh lùng nói.
Bạch Bích thanh minh:
- Tớ không lừa cậu, tớ thấy cậu diễn rất tốt, đặc biệt là màn cuối cùng, rất thương tâm, khiến mọi người rất thông cảm!
- Đúng, tớ chỉ làm nền cho người khác thông cảm mà thôi!
Giọng Tiêu Sắt đầy vẻ châm chọc. Cô cầm cốc bia lên, uống một ngụm to, bia chảy từ miệng cô xuống, làm ướt cả cổ áo đang mở phanh ra. Ánh đèn rọi lên cái cổ ướt bia làm ánh lên như đồ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/loi-nguyen-lau-lan/3955146/chuong-29.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.