Vừa dứt lời, từ cánh cửa bước vào gồm có ba người. Người đi đầu là một người đàn ông trung niên, ông ta vừa xuất hiện thì mặt ông Diệp Hoạt đã bạc cả đi. Bà Ánh Tuyết cũng nhận ra ông ta, ông ta chính là người tài xế trẻ ngày xưa được ông Huy Hoàng vô cùng tin tưởng. Thế nhưng vào ngày ông Huy Hoàng gặp nạn thì anh ta lại không cầm lái. Ông Huy Hoàng được kết luận là lái xe khi đang say rượu nên mới tai nạn.
Bước theo sau lưng tài xế là hai người phụ nữ một cao, một thấp nhưng khí chất thì khó ai bì kịp. Cả phòng xử án đều lặng im theo tiếng gót giày gõ nhẹ xuống nền gạch hoa. Người phụ nữ mặc vest trắng có gương mặt không lẫn đi đâu được vì vết bớt lớn che một phần tư khuôn mặt. Khánh Đan đã trở về, không một chút sứt sẹo mà còn mang về những bằng chứng quan trọng để có thể lật đổ hoàn toàn âm mưu thâm độc của gia đình Lê Diệp Hoạt.
Bát Vĩ đứng hẳn lên, bây giờ thì mới có thứ khiến cho anh chú ý. Cô bước lướt qua chỗ anh, nở nụ cười nửa miệng. Nhưng từng đấy là chưa đủ bất ngờ, người phụ nữ còn lại đi cạnh Khánh Đan mặc vest đen, tóc ngắn, trang điểm nhẹ nhàng nhưng lại toát lên vẻ quyền lực bất ngờ. Bát Vĩ thốt lên:
- Ngọc? Tại sao em…
Cô gái áo đen tiến đến gần anh một chút rồi nói:
- Anh nhầm rồi, tôi là Thái Nguyên.
Anh ta chết lặng, ngồi thụp xuống ghế.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/loi-nguyen-gia-toc/3471387/chuong-100.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.