Khánh Đan kết thúc bài phát biểu của mình bằng một cái cúi đầu thật thấp. Dưới khán đài lặng im không tiếng động. Bà Thiên Bình khinh khỉnh cười:
- Văn vẻ thế làm gì chứ. Làm gì có ai quan tâm đến nó.
Nhưng bà ta đã sai. Bất ngờ có những tiếng vỗ tay lác đác vang lên từ xa. Tiếng vỗ tay phát ra từ hướng sân của biệt phủ. Có hai nam một nữ đang cùng nhau bước vào bữa tiệc. Đám đông cùng quay lại nhìn và bắt đầu lao xao lớn hơn.
- Kia không phải là vợ chồng Tổng giám đốc Tấn Tài hay sao?
- Còn có cả Giám đốc Song Luân công ty SAV? Bọn họ xuất hiện ở đây làm gì?
Khánh Đan từ sân khấu bữa tiệc vội vàng đi xuống đón khách, muôn vàn cặp mắt dõi theo bước chân cô.
Mai Linh nhìn thấy Khánh Đan thì vui vẻ tiến lên nhanh hơn để ôm lấy như chị em lâu ngày đoàn tụ:
- Đan, lâu lắm mới được gặp em.
Khánh Đan đáp:
- Xin lỗi chị vì đã không gặp chị sớm hơn. Dạo này em có nhiều việc phải làm quá.
Mai Linh vỗ vai Khánh Đan:
- Không sao, chị biết em bận mà.
Khánh Đan nhìn sang Song Luân, anh vẫn đẹp trai như vậy, có chăng là trưởng thành và đĩnh đạc hơn xưa một chút. Họ không nói gì mà chỉ mỉm cười, trong ánh nhìn đã nói lên tất cả.
Người trong bữa tiệc chưa hết bất ngờ thì đã có một chiếc xe sang trọng tiến vào sân của biệt phủ. Bước xuống là
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/loi-nguyen-gia-toc/3471383/chuong-96.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.