Khánh Đan một mình đến thăm Huy Vũ. Vẻ mạnh mẽ mà cô bày ra cho thiên hạ thấy thực chất chỉ là một cái vỏ rỗng. Tâm hồn cô vốn không mạnh mẽ đến vậy, thứ khiến cho cô mạnh mẽ đó chính là ước muốn giành lại thứ đáng thuộc về con gái mình, cũng là trả lại công bằng cho Huy Vũ.
Cô trầm tư nhìn anh, trong lòng thầm nói:
- Dẫu biết rõ anh chẳng thích tôi, vậy mà tôi hết lần này đến lần khác vì anh mà làm bao nhiêu chuyện. Bây giờ còn bất chấp nguy hiểm, lao vào lửa để bảo vệ cả gia đình Trần Cao. Người ngoài ai cũng nghĩ chắc tôi bị điên rồi. Bởi vậy, anh hãy mau tỉnh lại đi, lỡ như tôi có mệnh hệ gì thì Đan Thanh ít nhất vẫn còn có cha. Anh không thể cứ nằm mãi như vậy, bỏ mặc tôi và con một mình được đâu.
Khánh Đan âm thầm rơi nước mắt. Mặc dù lời của cô có vẻ lạnh lùng xa cách, nhưng hết ai hết, cô biết rằng trong sâu trong tim cô vẫn còn thương anh rất nhiều. Nếu cô biết rằng anh vì vội đến tìm cô và con mà bị tai nạn thì không biết sẽ còn đau lòng đến thế nào nữa.
***
Tại căn hộ của Minh Trang, khi cô ta nghe đến việc Khánh Đan đã giành quyền tiếp quản công ty và sa thải cả hai cha con Bát Vĩ thì vô cùng tức giận. Cô ta nghiến răng, mắt phát ra sự căm thù tột đỉnh:
- Cô ta dựa vào đâu mà có thể tự tin đến thế? Bây giờ anh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/loi-nguyen-gia-toc/3471382/chuong-95.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.